CHƯƠNG 9
Baek Jingyeom đúng là phản diện, nhưng không vì thế mà cậu đáng phải chịu đựng như vậy.
Ca phẫu thuật được hoàn thành khi cậu còn trẻ.
Ngay cả người lớn còn cảm thấy đau, một đứa trẻ phải sợ hãi đến mức nào chứ?
Việc cậu tránh mặc áo cổ trễ để giấu vết sẹo đã từng được nhắc đến. Hầu hết quần áo của cậu đều che kín phần cổ, đôi khi đến mức khiến cậu không thoải mái.
Bộ đồ cậu sắp thay cũng như vậy. Chiếc áo thun cổ tròn ôm sát lấy cổ cậu , bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng.
Cậu chạm vào vết sẹo, làn da lồi lõm dưới đầu ngón tay vẫn khiến cậu thấy xa lạ. Đôi mắt Jingyeom trong gương ngấn lệ.
Nhìn vào chiếc điện thoại đầy những ứng dụng linh tinh cùng hàng loạt tin nhắn đã trao đổi, anh chợt nhận ra một điều.
Chắc hẳn cậu đã rất cô đơn.
Nhìn Jinwoo, khỏe mạnh và khác xa với cậu, có lẽ chính vì cảm giác ghen tị và tự ti quá đỗi mà cậu mới càng ra sức làm khổ Jinwoo.
Dù đó là người thân duy nhất còn lại, và dù anh đã lo toàn bộ chi phí chữa bệnh lẫn sinh hoạt cho cậu.
Có lẽ cậu nghĩ rằng điều đó là xứng đáng… dù chuyện không nên như vậy.
Nghĩ về việc lẽ ra cậu đã có thể rực rỡ như thế nào, Jingyeom chợt thấy man mác buồn.
Lo rằng nếu cứ tiếp tục nhìn vào gương, mình sẽ chìm vào một vũng lầy cảm xúc, cậu vội vàng thay quần áo.
***
Trong lúc Jingyeom đang thay đồ. Hoonil kéo Jinwoo ra hành lang.
“Cậu quyết định như thế nào rồi?”
“Làm gì cơ?”
“Về việc trị liệu tâm lý đó! Cậu là người nói về chuyện đó mà?”
“Chúng tôi có nói rồi. Jingyeom bảo là không muốn.”
Từ chối trị liệu không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng Jinwoo lại trả lời với một nụ cười, khiến Hoonil phải cau mày.
Ý nghĩ đó có vẻ kỳ lạ, nhưng… Jinwoo trông lại vui vẻ một cách khác thường.
"Điều đó thật vô lý. Hoonil nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ ấy và hỏi lại."
“Kế hoạch là gì?”
“Trước tiên, chúng ta phải quan sát tình hình.”
“…Nếu cậu đổi ý thì nói với tôi. Tôi sẽ sắp xếp một buổi tư vấn. Và… nếu có thể, hãy cố thuyết phục em ấy.”
“Tôi sẽ không ép Jingyeom nếu anh ấy không muốn. Nếu anh ấy đồng ý thì chúng ta sẽ làm.”
Dù cảm thấy bất an, Hoonil cũng không nói thêm gì vì Jingyeom đã từ chối rồi.
Mới chỉ một ngày trôi qua. Jinwoo vỗ nhẹ vai Jingyeom, nghĩ rằng cậu có thể tự xoay xở được, rồi rời đi.
Jinwoo thở dài trước cửa.
Nếu Jingyeom thực sự muốn điều trị, anh đã làm mọi cách để được chữa trị rồi. Nhưng Jingyeom đã từ chối, và Jinwoo không muốn ép buộc.
Ánh nhìn kiên định trong mắt Jinwoo thoáng hiện rồi dần tan biến.
Mở cửa phòng bệnh ra, anh thấy Jingyeom, đã thay quần áo, đang ngồi trên giường.
“Anh ơi, cùng về nhà nào,” Jinwoo nói với một nụ cười.
* * *
Suốt chặng đường trên taxi, Jingyeom không rời mắt khỏi khung cửa sổ. Dù đã xuyên không, mọi thứ vẫn chẳng đổi thay. Mọi cảnh vật ngoài kia vẫn y nguyên như trước.
Jinwoo khẽ mỉm cười nhìn Jingyeom, người vẫn đang dán mắt vào khung cửa sổ.
Chưa bao giờ giữa họ tồn tại sự nhẹ nhàng như thế. Mới chỉ một ngày trôi qua, vậy mà anh có cảm giác mình đã cười suốt cả tháng trời.
Ngay cả khi đã xuống xe tại điểm đến, Jingyeom vẫn mải mê ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Khu phố ấy nối tiếp nhau bằng những dãy nhà và các tòa văn phòng mới tinh. Nhà cửa chen chúc đến mức, chỉ cần mở cửa sổ là có thể dễ dàng bắt gặp ánh nhìn của người phía bên kia đường.
“Anh.”
Nghe ai đó gọi mình, Jingyeom quay đầu lại.
“Lối này.”
Jinwoo đẩy cánh cổng ra, đưa tay ra hiệu .
Cánh cổng hoen rỉ phát ra những tiếng kẽo kẹt rợn người. Lớp sơn bong tróc chỉ với một cái chạm nhẹ, khiến toàn bộ khung cảnh càng thêm phần âm u lạnh lẽo.
Họ dừng lại trên tầng thượng của một căn hộ, nơi một căn phòng nhỏ đơn sơ đang chờ đón họ. Đây chính là nhà của Baek Jinwoo và Baek Jingyeom.
“Wow…”
Lúc ngồi trên taxi, anh đã thấy con đường dốc này khá cao, nhưng thực tế còn cao hơn tưởng tượng. Những ngôi nhà xung quanh đều ở độ cao tương tự, thế nhưng từ đây vẫn có thể nhìn rõ cả khu phố phía dưới.
Khi Jingyeom cứ mãi ngạc nhiên, biểu cảm của Jinwoo thay đổi.
Jingyeom, người trước kia lúc nào cũng than phiền không biết chỗ này có thể gọi là nhà hay không, giờ lại là người duy nhất tỏ ra thích thú với khung cảnh rộng mở ấy. Dù đã mất trí nhớ, nhưng rõ ràng cậu vẫn là con người ấy.
Cảm thấy vui vẻ, Jingyeom đứng cạnh Jinwoo, nở nụ cười rạng rỡ.
“Tại sao em vẫn chưa mở cửa?”
“Em chỉ đang nhìn anh khám phá mọi thứ thôi.”
“Em không phải đi làm à?”
“…À.”
Jinwoo khẽ thở một hơi thật dài.
Khoảnh khắc được cùng nhau ăn sáng ở bệnh viện hôm đó đã vô cùng hạnh phúc. Và vì đã xin nghỉ làm, anh dự định sẽ dành trọn cả ngày bên Jingyeom.
Chuyện sẽ diễn ra êm đềm nếu như không có cuộc gọi đó.
Dù tâm trạng đã trùng xuống, Jinwoo vẫn cố gượng cười rồi lấy chìa khóa từ túi ra. Jingyeom chợt để ý đến chiếc móc khóa cũ kỹ.
Đó là một móc khóa acrylic có hình cỏ bốn lá bên trong, từng rất thịnh hành từ lâu. Giờ đây, nó đã nứt và trầy xước đến mức nên nghĩ đến chuyện thay mới.
Jinwoo bước sang một bên để nhường đường cho Jingyeom. Chỉ cần nhìn bên ngoài cũng đủ thấy ngôi nhà này tồi tàn đến mức nào, nhưng đó vẫn là mái ấm duy nhất của hai anh em.
Jinwoo, theo sau Jingyeom, tiến vào ngôi nhà.
Lối vào nhỏ đến mức chỉ cần sáu đôi giày được xếp gọn gàng là đã chật kín. Có một giá để giày cũ kỹ, nhưng nó cũng đã đầy, với giày dép và hộp đựng bày bừa xung quanh.
Trong căn nhà nhỏ chỉ có hai người sinh sống này, số lượng giày dép có vẻ lại hơi nhiều quá. Ngoại trừ vài đôi, phần lớn đều nhỏ, rõ ràng là chỉ có thể thuộc về một người.
Baek Jingyeom.
Chỉ có đôi giày thể thao sờn cũ và hai đôi giày tây là có vẻ thuộc về Jinwoo.
Khi Jingyeom nhìn chằm chằm vào đống giày, Jinwoo hỏi với vẻ tò mò.
“Anh không vào trong à?”
“…Tất cả chỗ này đều là của anh hả?”
“Vâng. Sao vậy?”
“…Anh chỉ thấy vài đôi của em. Bộ anh bán giày hay gì hả?”
Jinwoo bật cười, để lộ hàm răng trước câu hỏi bất ngờ. Jinwoo vốn chỉ hay mỉm cười, vậy mà lần này lại cười lớn khiến Jingyeom ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt mở to.
“Có gì buồn cười đến vậy à?”
Jinwoo nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi trả lời.
“Không. Đó chỉ là một sở thích thôi.”
“Một sở thích à? Khá sang chảnh đấy.”
Nếu họ có nhiều tiền thì còn chấp nhận được. Nhưng với hoàn cảnh tài chính hiện tại của họ, sống như vậy thật sự là quá vô trách nhiệm.
Jingyeom tặc lưỡi rồi cởi giày. Không còn chỗ để, cậu đành đặt chúng lên đống giày kia, định sẽ sắp xếp lại sau.
Căn nhà khá gọn gàng. Là phòng trên sân thượng nên cậu đã nghĩ sẽ có mốc meo, nhưng hoàn toàn không có. Ngay cả khu vực quanh bồn rửa cũng sạch sẽ.
Rõ ràng là có người đã bỏ nhiều công sức để giữ gìn nơi này.
“Phòng của anh ở đâu vậy?”
“Căn phòng này là của anh.”
“…Phòng anh ư?”
Căn nhà có vẻ được chia thành phòng khách và một phòng riêng ngăn bằng cửa kính trượt. Căn phòng lộ ra qua cánh cửa hé mở khá bừa bộn, khiến cậu tưởng đó là nhà kho.
Khi cậu kéo cánh cửa hơi kêu cót két sang một bên, hiện ra một căn phòng chất đầy đồ, với một chiếc giường gọn gàng ở phía trên.
“…Đây là phòng anh à. Anh đoán là anh ghét dọn dẹp.”
“Tại nhiều đồ thôi. Thật ra sắp xếp cũng gọn gàng mà.”
Jinwoo vội vàng giải thích, nhưng Jingyeom không nghĩ vậy.
“Gọn gàng chỗ nào cơ chứ?”
Jingyeom hờn dỗi, đưa mắt quan sát khắp căn phòng, rồi bất chợt cau mày khi thấy có điều gì đó không bình thường.
“Chúng ta ngủ chung ở đây hả?”
Dù nhìn thế nào đi nữa, chỗ duy nhất có thể ngủ chỉ là chiếc giường đó.
Ngay cả trong tiểu thuyết, cũng chỉ có vài lần nhắc đến việc Jinwoo về nhà, chứ không có miêu tả chi tiết. Phần lớn các sự kiện diễn ra ở công ty, xoay quanh những xung đột với Tak Won-Bum, thỉnh thoảng mới có sự xuất hiện của Sun Soo-Hyuk và Baek Jingyeom.
Vì vậy, cậu không biết Jinwoo sống như thế nào. Có thể cậu từng đọc qua việc anh ấy sống ở một căn phòng trên sân thượng, nhưng chi tiết đó chẳng đọng lại gì trong trí nhớ.
Jinwoo đáp lại một cách thản nhiên.
“Em sẽ ngủ ở đâu.”
“Ở đâu cơ?”
“Đây.”
Ngay tại chỗ anh đang đứng. Căn bếp kiêm luôn phòng khách nhỏ bé đó cũng chính là phòng của Jinwoo.
Có một chiếc bàn gấp và chăn nệm được xếp lại, cùng những chồng sách vở không có kệ để. Một hộp bút gỗ cũ nằm trên đống sách ấy.
Một ngôi nhà nhỏ đến thế. Jinwoo hẳn đã làm tất cả vì Jingyeom. Giờ đây khi cơ thể này là của cậu, Jingyeom thầm thề sẽ không để sự bất công đó tiếp diễn nữa.
Trong ngôi nhà này, Jinwoo rõ ràng là trụ cột gia đình. Không gian này lẽ ra phải là nơi trú ngụ của riêng anh, vậy mà Jinwoo chẳng thể tìm thấy sự bình yên, dù là ở nhà hay bên ngoài.
Jingyeom kiểm tra thời gian.
12 giờ 20 phút trưa.
Dù chưa cần rời đi ngay, cậu vẫn muốn tiễn Jinwoo sớm để khiến không gian này trở nên thoải mái hơn cho cậu.
Với vẻ mặt kiên quyết, Jingyeom ngẩng lên nhìn Jinwoo.
“Em chuẩn bị đi làm à?”
“…Hả?”
Jingyeom bước vào phòng và xem xét chiếc giá treo hai tầng. Giữa những bộ đồ sặc sỡ, không thấy bộ vest nào. Hơn nữa, tất cả quần áo ở đó rõ ràng đều là của Baek Jingyeom.
“Jinwoo, quần áo của anh để đâu rồi?”
"Anh định thay đồ à? Tất cả đống đó đều là của anh mà."
“Không, không phải của anh. Em cần một bộ vest để đi làm.”
Với quyết tâm rõ rệt, Jingyeom nhanh chóng lục tìm đống quần áo.
Jinwoo, người vẫn đang đứng thẫn thờ, liếc nhìn về phía chiếc tủ vải gấp bằng nhựa ở một góc phòng khách.
Anh phân vân không biết có nên nói hay không, nhưng trước khi kịp quyết định, Jingyeom đã thò đầu ra khỏi phòng vì không tìm thấy gì bên trong.
“Nó ở đây phải không?”
“…Vâng.”
Khi mở ra, cậu thấy quần áo của Jinwoo bên trong. So với tủ đồ của Baek Jingyeom, nó thưa thớt hơn hẳn.
Giá treo trong phòng chất đầy đến mức sắp sập, nhiều bộ quần áo còn bị bỏ lại mà không được treo lên.
Trái lại, chiếc tủ vải trong phòng khách gần như trống không. Jinwoo có thể được gọi là người đàn ông chỉ có một bộ vest.
Jingyeom nheo mắt lại và tặc lưỡi đầy vẻ không hài lòng.
Đứng phía sau quan sát, Jinwoo siết chặt rồi lại thả lỏng nắm tay. Anh có thể đọc được sự không hài lòng trên gương mặt của Jingyeom khi cậu quan sát ngôi nhà. Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Jinwoo.
Sẽ thế nào nếu Jingyeom nói cậu không muốn ở đây? Liệu anh có nên thuê khách sạn không?
Khi Jinwoo càng lúc càng lo lắng, Jingyeom, sau khi kết thúc việc quan sát, đã lên tiếng hỏi:
“Tất cả những thứ trong đó là của Baek Jingyeom sao?”
“…Đúng vậy, là của anh đấy.”