Xuyên Vào Phản Diện Yếu Đuối Bệnh Tật - Chương 8

Ra chap không cố định

CHƯƠNG 8:
Jinwoo nhìn chăm chú, và rồi Jingyeom từ từ mở mắt
“...Chào buổi sáng.”
Mặc dù vừa mới tỉnh giấc, còn đang mơ màng, cậu vẫn nở một nụ cười chào đón.
Lồng ngực Jinwoo thắt lại, khiến bản thân vô thức nhíu mày cau có.
Đôi mắt run rẩy của anh nhắm lại, trông như thể anh sắp khóc.
“…Tại sao em lại khóc?”
“…Em không khóc.”
“Nhưng mà em đang khóc mà….”
Vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, Jingyeom đưa tay ra với lấy Jinwoo. Khi Jinwoo nắm lấy tay cậu, cậu kéo anh lại gần, khiến Jinwoo bất ngờ cúi người xuống.
Hài lòng với khoảng cách đó, Jingyeom đưa tay lên má Jinwoo.
“…Đừng khóc.”
“…Được rồi, em sẽ không khóc.”
Mí mắt Jingyeom từ từ khép lại cho đến khi nhắm hẳn.
Jinwoo muốn nhắm mắt lại để ngừng những giọt nước mắt, nhưng anh không thể rời mắt khỏi gương mặt nhẹ nhõm của Jingyeom, điều mà anh đã lâu không được nhìn thấy.
Anh áp bàn tay bé, gầy của Jingyeom lên má mình,chẳng muốn buông ra chút nào.
***
Jingyeom tỉnh dậy khi bữa sáng của bệnh viện được mang tới. Dù Jinwoo không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu, rốt cuộc vẫn đánh thức cậu dậy.
Trong trạng thái vẫn còn chưa tỉnh hẳn, Jingyeom đặt thìa xuống.
“Mỗi anh ăn thôi hả?”
“Bệnh viện chỉ chuẩn bị suất ăn cho bệnh nhân thôi”
“Vậy người giám hộ ăn gì?”
"Họ thường mua đồ ăn bên ngoài hoặc mang cơm hộp theo."
Jingyeom nhìn chằm chằm vào phần ăn một lúc, rồi gắp một ít sang nắp bát cơm bằng đũa. Sau đó, cậu bước xuống giường.
“Sao vậy? Anh cần gì à?”
“Không, chỉ là ra nhà vệ sinh một chút thôi”
Cầm đũa trên tay, cậu đi về phía nhà vệ sinh.
Cậu cẩn thận rửa đôi đũa ở bồn rửa, chăm chú kiểm tra xem còn dính gì không. Cậu gật đầu hài lòng khi đã rửa sạch sẽ.
Ngồi trên giường, Jinwoo theo dõi Jingyeom bước ra khỏi nhà vệ sinh trong sự khó hiểu. Jingyeom nở một cười rạng rỡ, đưa đũa cho Jinwoo.
Jinwoo chớp mắt nhìn đôi đũa còn ướt.
“Cùng nhau ăn nào.”
“…Hả?”
Baek Jingyeom ghét ăn một mình đến mức lúc nào cũng muốn có ai đó trong tầm mắt khi cậu ăn, dù người đó không ăn cùng.
Hôm nay, Jinwoo vẫn như thói quen, trông chừng cậu, chẳng hề nghĩ rằng sẽ có lời mời ăn chung.
Khi Jinwoo nhìn chằm chằm vào đôi đũa, Jingyeom cầm lấy thìa và nói:
“Họ bảo anh ăn ít, anh nghĩ chừng này sẽ không đủ cho em… nhưng nó còn hơn là lãng phí đồ ăn!”
Anh hạ giọng xuống, nhìn ra phía cửa
“Nhưng đồ ăn ở đây không được ngon cho lắm….”
Đồ ăn bệnh viện được nêm nếm nhạt, nên có lẽ nó không hợp khẩu vị của Jingyeom.
Cậu thường phàn nàn về mùi vị và đòi ăn đồ bên ngoài, để mặc Jinwoo ăn và đem phần cơm bệnh viện thừa đi trả.
Dù không thích đồ ăn thừa, Jingyeom hiếm khi rủ ai ăn cùng. Sự thay đổi này khiến Jinwoo vừa mừng vừa thấy bất an
Ai biết được khi nào trí nhớ của cậu quay trở lại và mọi thứ lại thay đổi?
Vì cảm nhận được tấm lòng của Jingyeom khi rửa đũa cho mình, Jinwoo nhẹ nhàng cười.
Để ý thấy sự lưỡng lự của Jinwoo, cậu mới thận trọng hỏi.
“…Em không thích đồ thừa à ?”
“Hả, em không quan tâm chuyện đó.”
“Vì anh không thể ăn hết chúng, nên cùng nhau ăn nhé. Lãng phí thức ăn không tốt đâu.”
Jinwoo nắm chặt đũa rồi gật đầu. Jingyeom đã thay đổi rất nhiều sau khi mất trí nhớ.
Ngay cả lời nói của cậu về việc lãng phí thức ăn. Jingyeom của trước đó chắc sẽ nói: “Ai quan tâm nếu anh lãng phí những thứ anh đã trả tiền cho nó chứ?”
Dù không chắc khi nào ký ức sẽ quay lại, Jinwoo vẫn cảm thấy sự dàn xếp tạm thời này khá dễ chịu.
Dù lo lắng về ngày mà ký ức của Jingyeom sẽ quay lại, Jinwoo cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều về nó, chỉ muốn tận hưởng sự dịu dàng này.
Jinwoo điều chỉnh lại tư thế, cầm đũa một cách ngay ngắn.
“Để em gắp ít đồ ăn kèm vào thìa cho anh nhé.”
“Hả? Không, anh có thể tự gắp mà. Nhìn này.”
Jingyeom chỉnh đồ ăn trên thìa rồi nhanh chóng cho vào miệng, vừa nhai vừa tươi cười, khiến Jinwoo cũng cười theo. Phần ăn hôm nay ít hơn bình thường, nhưng trái tim họ lại cảm thấy trọn vẹn.
Không lâu sau khi họ ăn xong, điện thoại Jinwoo đổ chuông. Đó là cuộc gọi từ thư ký Yang.
Jinwoo do dự nhưng vẫn kịp bắt máy trước khi chuông ngừng reo.
“Xin chào?”
“Thư ký Baek! Giúp tôi, làm ơn!”
Giọng nói lớn của thư ký Yang vang lên ngay khi cuộc gọi được kết nối. Lời cầu cứu vội vàng của thư ký Yang khiến mắt Jingyeom mở to vì ngạc nhiên.
Jinwoo mỉm cười trấn an rồi quay đi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ông Tak từ chối tham dự cuộc họp nếu không có anh. Hôm nay là một cuộc họp điều hành quan trọng….”
“…Anh biết hôm nay tôi đang nghỉ phép mà, đúng không?”
“…Dĩ nhiên, tôi biết.”
Giọng Thư ký Yang đầy sự bực dọc nhắm vào ông Tak, pha lẫn cả cảm giác tội lỗi.
Biết rằng lỗi không phải ở Thư ký Yang mà là do yêu cầu vô lý của ông Tak, Jinwoo không thể trách anh ấy thêm được nữa.
Việc ông Tak có tham gia cuộc họp không không quan trọng. Bỏ lỡ một cuộc họp sẽ không làm ảnh hưởng đến vị trí của anh.
Vấn đề nằm ở chỗ nếu lý do vắng mặt là “vì không có thư ký,” thì điều đó đồng nghĩa với việc các thư ký sẽ phải gánh lấy hậu quả về sau.
Jinwoo nhìn đồng hồ hỏi: “Họp lúc 2 giờ, đúng không?”
“Vâng, 2 giờ!”
“Tôi sẽ đến đó lúc 1:30. Hãy chuẩn bị đi”
“Anh nghiêm túc chứ? Tôi thật sự sẽ nói với họ là Thư ký Baek sẽ đến đấy?”
“…Ừ.”
Dù không bật loa ngoài, nhưng căn phòng bệnh viện tĩnh lặng đến mức mọi lời nói đều vang lên rõ ràng. Jinwoo thở dài nặng nề, còn Jingyeom với ánh mắt kiên quyết, chạm vào tay Jinwoo.
“Chúng ta có nên báo việc này lên Bộ Lao động không?”
“Hả?”
“Đây là hành vi bóc lột sức lao động! Em cần được nghỉ ngơi đàng hoàng!”
“À…”
Khi Jinwoo chỉ biết há hốc miệng nhìn, Jingyeom đã bắt đầu tìm số điện thoại của Bộ Lao động, cùng nói rằng cậu cần liên lạc với họ ngay lập tức.
Lý do Jinwoo xin nghỉ phép là để đưa Baek Jingyeom đi khám bệnh. Từ trước đến nay, dù ít khi nghỉ phép, anh chưa từng dùng để cho bản thân nghỉ ngơi mà luôn dành hết thời gian cho Jingyeom.
Phản ứng hôm qua thì vẫn như mọi khi, còn phản ứng hôm nay của Jingyeom lại lạ kỳ bất ngờ. Giống như một người hoàn toàn khác đang đóng vai Baek Jingyeom vậy.
Nhưng… anh không ghét điều đó.
Một bàn tay to lớn che mất số điện thoại mà cậu vừa tìm thấy.
“Không sao cả. Đây đâu phải mới lần một hay lần hai…”
Jinwoo, đang cố bày tỏ sự biết ơn, liền dừng lại khi thấy vẻ mặt hờn dỗi của Jingyeom. Anh vội rút tay lại, nghĩ rằng đó là vì mình đã che mất màn hình điện thoại.
“Xin lỗi.”
“Vì điều gì cơ?”
“Vì đã che điện thoại…”
Thấy Jinwoo thật lòng xin lỗi, vẻ mặt của Jingyeom lại càng thêm hờn dỗi.
Jinwoo bối rối cử động tay liên tục, các ngón tay run lên.
Jingyeom nhìn Jinwoo với vẻ khó hiểu. Dù trước giờ đã quen sống dưới sự “áp chế” của Baek Jingyeom, phản ứng lần này của Jinwoo vẫn có vẻ hơi quá, giống như đang ngoan ngoãn phục tùng vậy.
Nếu anh cứ cư xử như vậy, Baek Jingyeom có lẽ sẽ mặc nhiên coi thường anh mất.
Điều đó không thể biện minh cho hành động của Baek Jingyeom. Dù người kia có tỏ ra phục tùng, thì việc coi thường họ cũng không đúng chút nào.
Để ngăn Jinwoo tự đào hố chôn mình, Jingyeom tiếp tục nói:
“Không phải vì em che màn hình đâu. Anh chỉ không vui vì em nói ‘đây đâu phải lần một hay lần hai’. Dù là thư ký thì ngày nghỉ cũng cần được nghỉ ngơi chứ! Thời buổi bây giờ, không thể cứ bắt nhân viên làm việc quá sức được!”
Jingyeom xúc động, siết chặt tay lại đập xuống chăn. Lớp chăn nhăn lại dưới lực tay yếu ớt của cậu. Sau vài cú đập nữa, cảm thấy ngượng, cậu lặng lẽ rút tay về.
Vì cảm thấy xấu hổ, cậu hắng giọng rồi liếc nhìn Jinwoo, khóe môi bên trái của anh giật lên.
“…Cái gì?”
“…Em thấy rất vui.” 
Gương mặt Jinwoo nở một nụ cười yếu ớt, mang một vẻ hài lòng hơi khác thường. Anh không cười lớn, nhưng nụ cười nhẹ nhàng ấy khiến anh trông như thật sự đang hạnh phúc.
Thấy Jinwoo mỉm cười, Jingyeom cũng nở nụ cười tươi rói, không quên nhắc anh nếu thấy cực quá thì nhớ báo lên Bộ Lao động.
Cũng chẳng đến mức phải trình báo gì, nhưng Jinwoo vẫn gật đầu đồng ý.
Từ sau khi mở khóa điện thoại vào hôm qua, Jingyeom đã bận rộn tìm hiểu đủ thứ. Khóa vân tay thì không khó để vượt qua.
Cậu kiểu tra những ứng dụng được cài đặt và những tin nhắn trao đổi với người khác. Jingyeom đã rất bận rộn.
Jinwoo nhìn cậu với ánh nhìn đầy dịu dàng, ấm áp như ánh nắng xuân.
Những lời Jinwoo nói trong lúc mơ, bảo cậu đừng khóc, vẫn văng vẳng trong tâm trí. Dù sau này có khôi phục ký ức và trở lại làm Baek Jingyeom của ngày xưa, thì ngày hôm nay, cậu cũng sẽ không bao giờ quên.
Nhận ra rằng Jingyeom không phải đang giận mà là buồn thay mình làm tim anh dâng lên một cảm giác ấm áp, như vừa được nhận một món quà.
Dù Baek Jingyeom thường nghiêm khắc, nhưng sự dịu dàng hiếm hoi của anh như cơn mưa mát lành ghé qua và Jinwoo như được sống lại trong khoảnh khắc.
* * *
Sau khi hoàn tất công việc buổi sáng, Hoonil ghé qua phòng bệnh. Anh kiểm tra lại cho Jingyeom một lần nữa rồi nói bảo có thể xuất viện.
Jingyeom khăng khăng đòi xuất viện, nói rằng nếu ở lại bệnh viện thì anh vẫn có thể gặp cậu, nên Hoonil miễn cưỡng đồng ý.
Jingyeom đi thẳng vào phòng tắm để thay đồ. Dù cả hai đều là đàn ông, cậu vẫn thấy ngượng, có lẽ vì đây không phải là cơ thể của cậu.
Bước vào phòng tắm, Jingyeom khựng lại khi nhìn thấy một vết sẹo lúc đang cởi áo bệnh nhân. Khi cúi đầu xuống, một vết sẹo dài hiện rõ trước mắt.
Nhìn vào gương phía trên bồn rửa, cậu thấy một cơ thể gầy gò.
Đáng chú ý nhất là một vết hằn đỏ dài ngay giữa ngực.
“…Là sẹo phẫu thuật.”
Cậu nhớ lại lời Jinwoo từng nói về ca phẫu thuật. Khi đó, cậu không mấy để tâm, nhưng giờ nhìn thấy vết sẹo tận mắt lại cảm thấy kỳ lạ.
Vết hằn đỏ duy nhất trên cơ thể trắng bệch của cậu. Và giờ, sẽ có thêm một ca phẫu thuật nữa.
Chân mày của Jingyeom cụp xuống.
“Chắc là đau lắm…”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo