Năm thứ năm sau khi đính hôn với Phó Ngạn Lễ, anh ta lén tổ chức đám cưới với một nữ sinh đại học.
Khi tôi chạy đến, họ đang say đắm hôn nhau giữa những tràng vỗ tay cổ vũ của đám đông.
Phó Ngạn Lễ nhìn tôi, nhướng mày đầy thách thức: “Cô bé cũng muốn một đám cưới à? Yên tâm, tôi chưa đăng ký kết hôn.”
Tôi không khóc, không làm loạn, chỉ lặng lẽ quay lưng rời đi. Anh ta cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi, cho đến khi thái tử gia của giới thượng lưu Bắc Kinh đăng ảnh giấy kết hôn lên mạng…và tôi là phu nhân.
Phó Ngạn Lễ lao đến nhà tôi giữa cơn mưa tầm tã, điên cuồng đập cửa.
Tôi mở cửa, trên mặt vẫn còn vương chút dư âm đỏ hồng. Bình thản nhìn anh ta, tôi khẽ cười: “Đừng lo, tôi chỉ đăng ký kết hôn thôi, chưa làm đám cưới.”
Từ cầu thang, một người đàn ông chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm bước xuống, vòng tay ôm lấy eo tôi, giọng trầm ấm nhưng mang theo ý cười mờ ám:
“Hửm? Vậy có nghĩa là anh vẫn chưa có danh phận à?”