Cộng Sự Part Time - Chương 5

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Buổi tụ tập kéo dài khá lâu. Vừa gọi người ta lại vừa hô hào uống bom rượu, ấy vậy mà đến mười giờ, Im So Min đã viện cớ là xe buýt sắp ngưng chạy rồi lặng lẽ rút lui. Còn Park Sang Hee thì không hiểu do tâm trạng tốt hay đã ngà ngà say mà bỗng trở nên ngoan ngoãn không gây ra chuyện gì cả.

"Biết vậy đã không đến."

Nhét cả hai tay vào túi áo khoác, Kyu Ho lững thững bước xuống cầu thang. Anh định hút điếu thuốc rồi quay lại sau đó tìm đường về nhà.

“Ơ, Shin Kyu Ho!”

Ngay bên hông quán vài người đang tụ lại trong một con hẻm nhỏ để hút thuốc. Kim Hye Mi loạng choạng vẫy tay chào khi thấy anh. Ờm……… Kyu Ho đáp lại một cách gượng gạo. Hai thành viên mới đang đỡ Hye Mi hai bên.

“Nè, cậu xử lý hai đứa này giùm chị với. Cứ bắt tôi về hoài à! Trời ơi, tôi chưa say thiệt mà…”

“Ừ, về thôi, nên về rồi.”

“A đệt, này, tôi nói thật đó. Tôi thật sự chưa có say đâu đấy nhá? A…… , cứ bảo tôi say hoài. Thấy khó chịu quá đi…”

“Dạ, chị. Về cẩn thận nhé. Chị vất vả nhiều rồi.”

Cúi đầu chào, hai người kia cũng lúng túng cúi đầu chào Kim Hye Mi theo. Có vẻ họ không mấy thoải mái không rõ là vì Kim Hye Mi quá nặng hay vì tình huống quá gượng gạo. Sau đó họ gần như bế Kim Hye Mi đi rồi dần khuất bóng.

Gì nhỉ? Trong không khí lửng lơ khó chịu ấy Kyu Ho ngậm điếu thuốc và bước sâu vào trong hẻm. Đúng lúc ấy một làn khói thuốc từ phía trong bay ra. Seo Yoon Gun đang đứng đó, đối diện ngay phía anh như đã chờ từ trước. Một mình.

“…À.”

Yoon Gun cầm thuốc trong tay ánh mắt hướng thẳng về phía anh. Khuôn mặt không biểu cảm khác hẳn với thường ngày. Sau đó cậu ta quay đầu phả khói sang một bên.

“.......Chị Hye Mi về rồi đấy.”

Câu nói được thốt ra từ miệng Shin Kyu Ho như một cách phá vỡ khoảng lặng vừa kéo dài. Anh rút điếu thuốc khỏi miệng vừa nói xong đã cảm nhận được ánh mắt đối phương đang đâm xuyên vào mình.

“Chắc cậu uống nhiều lắm nhỉ.”

Kyu Ho bật lửa nói bâng quơ một câu xã giao. Yoon Gun đáp khẽ: “À, ừ.” Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh tanh như cũ. Một người thường ngày lúc nào cũng cười nói vui vẻ mà nay lại trở nên lạnh lẽo như vậy thật khiến người ta cảm thấy bất an. Cậu ta cũng say sao? Kyu Ho liếc mắt đánh giá từ đầu đến chân. Bề ngoài thì trông tỉnh táo nhưng mà có khối người dù say vẫn chẳng lộ vẻ gì.

“Nếu mệt thì cứ nói nha. Về cùng nhau cũng được. Dù sao chúng ta cũng ở chung tòa nhà.”

Nói như một kiểu quan tâm thiện chí, Shin Kyu Ho rít một hơi thuốc rồi thở ra. Chính lúc đó một tiếng cười khẽ vang lên bên cạnh.

“Kyu Ho à.”

Điếu thuốc trên tay Yoon Gun rơi xuống đất. Cậu ta lấy mũi giày dụi tắt đốm lửa còn lại. Shin Kyu Ho chớp mắt. “Kyu Ho à……?

“Tôi nói thế này vì sợ anh hiểu lầm.”

Cách gọi thân mật đó hoàn toàn khác với hình ảnh Yoon Gun luôn giữ lễ độ, từ chối bỏ kính ngữ bằng nụ cười và câu "anh là tiền bối mà, sao em dám". Khoảnh khắc ấy khiến Kyu Ho hơi lạc nhịp thực tại. Anh rút thuốc ra khỏi miệng rồi nhìn chằm chằm vào đối phương.

“Anh không phải gu của tôi đâu.”

Yoon Gun mỉm cười nghiêng đầu nói ra điều đó. Sau đó cậu cúi xuống nhặt điếu thuốc vừa dụi bỏ vào hộp nhỏ. Trong lúc đó thì tàn thuốc trên tay Shin Kyu Ho rơi xuống “tách” một cái.

“…Cậu say à?”

Sau vài giây đắn đo, Shin Kyu Ho hỏi. Yoon Gun vừa bỏ chiếc hộp vào túi quần sau vừa quay lại nhìn anh. Kyu Ho đưa tay chỉ về phía cửa hàng tiện lợi đối diện.

“Nếu say thì để tôi mua cho cây kem giải rượu.”

Nghĩ mãi cũng chỉ có thể đổ lỗi cho rượu thì mới giải thích được kiểu hành xử đột ngột thế này, nghe Kyu Ho nói vậy Yoon Gun bật cười khẽ tiếng cười trầm trầm.

“Không phải vì say đâu.”

Cậu ta vỗ “Bộp” một cái lên vai Kyu Ho.

“Anh bớt giở trò lại đi.”

Rồi Yoon Gun giật lấy điếu thuốc đang kẹp giữa ngón tay anh. Rít một hơi sâu thở ra một làn khói dài, rồi thả điếu thuốc rơi xuống đất.

“Cố tình làm rơi bút, mời cơm, mượn bật lửa rồi rủ về chung, chen vào ngồi cạnh trong không gian chật chội… Mấy trò đó tuy cũ rích đến mức làm người ta muốn đỏ mặt nhưng mà thôi, cứ cho là có ý tốt đi.”

“………”

“Nhưng mà anh chọn sai người rồi.”

Yoon Gun lại vỗ nhẹ vai anh một cái rồi lững thững bước ra khỏi con hẻm. Còn lại Shin Kyu Ho đứng đó chỉ biết chớp mắt nhìn theo.

“Oa……”

Phải một lúc sau anh mới hoàn hồn lại.

“Oa… đệt mịa.”

Tiếng thốt ra cũng giống hệt khi nghe về kế hoạch pha bom rượu của Park Sang Hee. Anh quay lại nhìn nhưng Yoon Gun đã biến mất từ lúc nào.

“Cảm giác như đầu mình vừa ăn đạn vậy…”

Dựa tay lên tường bên cạnh, Shin Kyu Ho lẩm bẩm một cách vô thức. Điếu thuốc của anh đã rơi xuống đất khói thuốc mỏng manh vẫn đang lặng lẽ bay lên. 

Phải giải thích với cái tên đó như thế nào đây? Vừa rít một điếu thuốc trong con hẻm mà Yoon Gun đã rời đi vừa bước lên cầu thang quay lại quán Shin Kyu Ho không ngừng suy nghĩ. Gương mặt của Yoon Gun khi cười khẩy và mỉa mai về mấy “trò mèo” của anh cứ hiện rõ trong đầu như thể mới xem xong một đoạn video. Gương mặt lạnh nhạt đó chồng lấp lên hình ảnh Yoon Gun vẫn hay cười dịu dàng mọi khi. Hóa ra tất cả chỉ là giả vờ. Anh bật cười khan “hơ”, một tiếng. Thầm nghĩ mình phải làm gì với thằng này đây… Thì chính lúc ấy anh đẩy cửa bước vào quán rượu.

Lách cách.

Tiếng chuông cửa vang lên nhưng không ai quay đầu lại. Ngay khi bước vào, thứ đập vào mắt là chiếc bàn dài ở phía đối diện chéo góc cửa nơi vẫn luôn là chỗ ngồi của nhóm “du lịch”. Nhưng giờ thì yên lặng đến rợn người. Hai người đang đứng đó. Một là Seo Yoon Gun, người kia là Park Sang Hee. Shin Kyu Ho đảo mắt quan sát tình hình. Giữa hai người là một ly bia có vẻ dung tích 500cc. Bên trong đầy thứ nước có màu sắc chẳng rõ là gì, và nổi bật trên cùng là… một chiếc tất. Nhìn qua cũng biết không phải tất mới.

“…À.”

Park Sang Hee đúng là không thể yên thân một buổi nào. Kyu Ho cười khổ, bước lại gần bàn. Seo Yoon Gun đang nhìn Sang Hee với ánh mắt lạnh như băng.

“Này… Mày vừa nói cái gì cơ?”

Người ép rượu rõ ràng là Park Sang Hee vậy mà giờ người đang run lẩy bẩy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm lại cũng chính là hắn. Do chiều cao khiêm tốn đứng trước Yoon Gun cao vượt trội hơn hẳn Sang Hee trông chẳng khác gì một Smurf đang nổi điên. Trái ngược với vẻ kích động của Sang Hee, Yoon Gun vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh đến lạnh lùng. Cậu nói giọng đều đều:

“Tôi bảo là không uống được.”

“Không, trước đó, con mẹ nó!”

“Tiền bối bảo nếu anh uống nửa ly thì tôi phải uống nửa còn lại.”

“Đệt… đệt mịa? Mày dám nói thế với tiền bối à? Hả?!”

Park Sang Hee chống hai tay vào hông bắt đầu lớn tiếng. Nhưng thật ra câu nói đó cũng chẳng phải điều gì quá đáng để nói với tiền bối. Làm sao kéo tên khốn Park Sang Hee ra khỏi đây bây giờ…Shin Kyu Ho nhìn qua nhìn lại giữa hai người đầu óc đang xoay vòng tính kế.

“Tiền bối.”

Seo Yoon Gun bỗng nở một nụ cười nhã nhặn.

“Gì, sao?!”

“Cái thứ mà ngay cả anh cũng không uống nổi thì sao lại bắt người khác uống?”

Câu nói đó khiến Sang Hee khựng lại. Yoon Gun hạ giọng xuống nói tiếp:

“Bắt người khác uống rượu mà tự thấy bực mình à.”

“Cái gì?”

“Nếu anh ghét tôi thì cứ bảo tôi rời câu lạc bộ luôn đi. Tôi đi. Tôi đã nghĩ mình cũng có lỗi nên mới cố nhún nhường muốn làm hoà để tiếp tục sinh hoạt tốt với mọi người…!”

“Không phải, đệt mịa, chỉ vì cái chuyện nhỏ xíu này mà làm quá vậy hả? Ở mấy nơi khác người ta cũng làm thế thôi mà….!”

“....Tôi không ngờ kết quả lại ra thế này.”

Dứt lời Yoon Gun nhấc ly bia lên và nghiêng đổ nó. Chất lỏng màu gần như xanh dương và chiếc tất ướt sũng bên trong rơi tõm vào cái dĩa bên dưới. Một mẩu gà còn dở dang cũng lẫn trong đó. Park Sang Hee há hốc miệng lắp bắp không nói được lời nào. Này, thôi đi, xin lỗi đại đi cho xong. Shin Kyu Ho vừa định khẽ thì thầm như thế khi đứng phía sau hắn. 

“Mấy tiền bối quá đáng thật đấy!”

Ai đó bật dậy hét toáng lên. Kyu Ho nhận ra mặt người đó, chắc là một trong những thành viên mới nhưng không nhớ nổi tên.

“Rốt cuộc là bọn em đã làm gì sai mà bị đối xử thế này? Chỉ vì anh Yoon Gun lỡ lời vài lần thôi mà các anh làm vậy thì quá đáng thật sự!”

“Đúng vậy, mà nói thật mấy lời lỡ miệng đó cũng đâu phải bịa đặt gì. Lúc nào cũng bắt người ta phải để ý sắc mặt đàn anh áp lực như trong quân đội. Em học thể dục thể thao mà trong khoa còn không căng như đây…”

“Bọn em chuẩn bị bài thuyết trình rất nghiêm túc thì bị bắt bẻ từng li từng tí, ăn cơm thì cũng không xin của ai mà vẫn bị gây chuyện… Rồi giờ ly rượu này ai mà không thấy là cố tình muốn hại Yoon Gun.”

“Đàn anh thấy mấy trò thế này vui lắm à? Chúng ta bằng tuổi thôi nhưng vì theo hệ thống khóa nên mới nể nang chút đấy chứ thật ra... thật nực cười.”

Nhưng không hiểu sao từ nãy đến giờ cách gọi người đối diện cứ ở dạng số nhiều. Ngoài Park Sang Hee ra thì còn ai nữa? Những đàn anh đã gây sự lúc đầu thì lại chẳng có mặt ở đây làm người ta cũng chẳng đoán nổi là ai. Shin Kyu Ho khẽ thở dài. Trước hết có vẻ anh nên làm dịu bớt bầu không khí này đã. Anh đang định mở lời với một tiếng “Nào nào…”

“Nếu anh Yoon Gun rời khỏi câu lạc bộ thì bọn em cũng sẽ đi. Các anh cứ ở lại mà chơi với nhau nhé!”

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, người đầu tiên đứng ra bênh vực Yoon Gun hét lên rồi đứng bật dậy. Cô ấy đã chuẩn bị sẵn cả túi xách.

“À không, khoan đã……”

Nếu để tất cả bỏ đi thế này thì mọi chuyện sẽ càng rối thêm. Kyu Ho định ngăn lại thì cô gái tóc đuôi ngựa đó đã lườm anh với ánh mắt rực lửa. Anh còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rõ ràng ánh mắt ấy không nhắm vào Park Sang Hee mà là nhắm thẳng vào cậu.

“Làm ơn đừng sống kiểu đó nữa.”

Lần đầu tiên trong đời Kyu Ho thấy ai đó nói chuyện như đang nghiến răng nhai sống người khác. “Hả…?” Anh không kìm được chỉ tay vào mình hỏi khẽ: “Tôi á?”. Nhưng cô ta không trả lời, chỉ quay ngoắt người đi thẳng.

“Em cũng xin phép. Và chuyện này, em sẽ viết tờ cáo trạng rồi dán lên bảng thông báo ở hội sinh viên. Sẽ gửi cả cho ban điều hành các CLB trung ương để công khai luôn! Trời ạ, thật sự quá bẩn thỉu……”

Trong lúc Kyu Ho còn đang đơ người thì người thứ hai cũng rời khỏi chỗ. Rồi từng người một trong nhóm tân binh lặng lẽ thu dọn đồ đạc mà theo sau. Không hiểu sao, chẳng có lấy một ai trong số họ không liếc nhìn anh bằng ánh mắt ghét bỏ. Anh thử rút nhẹ người ra khỏi chỗ đứng cạnh Park Sang Hee xem ánh mắt đó có dịu đi không, nhưng cảm giác bị soi mói vẫn như cũ. Kyu Ho nhíu mày. Có gì đó rất sai sai đang diễn ra ở đây.

“Anh à, tụi mình cũng đi thôi.”

Một tân binh cuối cùng còn ở lại nhẹ nhàng kéo tay áo Yoon Gun. Park Sang Hee thì đứng ngây ra, không nói được lời nào. Trước mặt anh Yoon Gun chậm rãi đeo lại balô.

“A…”

Việc ánh mắt hai người chạm nhau ngay lúc cậu ta vừa bước ra khỏi bên trong bàn cũng là điều tất nhiên. Trong mắt Yoon Gun loáng lên một tia nhìn bí ẩn rồi khóe miệng cậu ta cong lên khẽ cười. Rõ ràng cậu ta đã tính toán để người đối diện không nhìn thấy.

“Phải làm sao đây, tiền bối.”

Yoon Gun nheo mắt cười nhẹ. Nụ cười ấy, trái ngược hẳn với giọng nói trầm thấp gần như nghe như u sầu của cậu ta lại chỉ có duy nhất Kyu Ho nhìn thấy được.

“…Hôm nay chắc em không về cùng được rồi.”

Anh ta thì thầm như thế rồi lướt qua bên cạnh Kyu Ho. Giờ thì không còn thấy ngớ người nữa.

“…Tên này đúng là không tầm thường.”

Cười nhạt một cái Kyu Ho chỉ còn biết dõi mắt nhìn theo bóng lưng Yoon Gun đang dần khuất xa. Dù vừa hút thuốc xong nhưng cơn thèm lại đột nhiên ập tới. Anh nhìn quanh. Những người ngồi ở bàn khác đang liếc về phía này với ánh mắt dò xét. Còn Park Sang Hee thì vẫn đứng nguyên tại chỗ bất động như bị đông cứng.

Thời gian trôi qua những đàn anh từng gây chuyện cũng đã rút hết, chỉ còn lại vài người. Trong số đó có vài người ngồi thì thầm với nhau vẻ lúng túng. Vì đám tân binh lúc nãy vội vàng đứng dậy nên dưới bàn bị đổ rượu chảy tong tong.

“Này.”

Kyu Ho bước đến bên Park Sang Hee và vỗ nhẹ vào lưng cậu ta.

“Tôi đã nói là đừng có bày trò ‘đàn anh’ vớ vẩn rồi mà. Đừng có làm mấy trò uống rượu kỳ quặc không hợp với cậu. Lại còn là do mấy đàn anh kia bắt làm đúng không? Rồi có ai trong số đó chịu đến không?”

“……”

Nghe vậy vai của Park Sang Hee run lên. Cậu ta tháo kính ra lấy tay lau nước mắt. Kyu Ho thở dài não nề. Chính vì biết cậu ta đang đi chệch hướng mà vẫn không nỡ mạnh miệng nói thẳng. Nếu hoàn toàn cắt đứt quan hệ thì không nói làm gì… Anh lấy vài tờ khăn giấy ở bàn bên cạnh rồi đưa cho bạn.

“Ngày mai tìm gặp Yoon Gun rồi nói xin lỗi cho đàng hoàng. Rồi cũng nói với mấy đàn anh kia là đừng có làm mấy trò thế này nữa. Nghe chưa? Và cũng nói với ban chủ nhiệm câu lạc bộ là đừng có đẩy trách nhiệm qua bên cậu.”

Nghe vậy Park Sang Hee gật đầu lia lịa. Rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Này……, này, nhưng mà thật sự, chuyện này mấy chỗ khác cũng làm mà… Chết tiệt, tôi chỉ là… Này, Kyu Ho à. Tôi sai tới mức đó sao……”

“Ừ. Cậu sai thấy bà nội luôn. Cho nên nếu còn định hỏi kiểu ‘tôi sai đến vậy sao’ thì tốt nhất câm miệng lại đi. Tôi bắt đầu phát ngán cậu rồi đấy.”

Cảm giác nếu không nói cứng như vậy thì thể nào cậu ta cũng lại nói linh tinh. Kyu Ho dứt khoát cắt lời. Mắt Park Sang Hee lập tức ngân ngấn nước. Rồi cậu ta bắt đầu òa khóc nức nở. Một câu lạc bộ đại học thì có cái quái gì mà thành ra thế này cơ chứ… Shin Kyu Ho thở dài rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng bạn. Trong đầu nghĩ thầm: chắc từ ngày mai sẽ nổ to chuyện này cho mà xem.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo