Đó là một tai nạn xe hơi bất ngờ. Một lần nữa, lời chia ly lại đến vào khoảnh khắc không ai ngờ tới.
Dù đây không phải là lần đầu Garam trải qua mất mát, nhưng nỗi đau mà nó mang đến chưa bao giờ dễ chịu hơn.
Thật ra, nỗi đau lần này dường như còn sắc bén hơn, cứa sâu hơn vào trái tim cậu so với những lần trước. Nỗi đau tinh thần ấy còn lớn hơn cả cái lạnh khiến cơ thể cậu run rẩy khi đứng dưới mưa.
Sau một lúc đứng bất động giữa cơn mưa xối xả, cuối cùng Garam cũng nhận ra cơ thể mình đang run lẩy bẩy đến mức nào, và khẽ bật ra một tiếng thở hổn hển.
Chuyện gì xảy ra với cậu thì không còn quan trọng nữa, tang lễ của bà vẫn đang diễn ra. Cậu phải giữ bình tĩnh, đặc biệt là khi người đàn ông đó cũng có mặt ở nhà tang lễ. Chỉ khi nghĩ đến điều đó, cậu mới có thể ép cơ thể nặng nề của mình cử động.
Nước mưa nhỏ xuống không ngừng từ người cậu, nhưng Garam chẳng bận tâm. Cậu bước vào tòa nhà, ướt sũng từ đầu đến chân. Một vài người ngoái nhìn cậu giây lát rồi lại quay đi.
Ai nấy đều chìm trong nỗi đau của riêng mình, chẳng ai thấy nỗi buồn của người khác là điều gì quá đặc biệt.
Vừa bước vào phòng tang lễ, một giọng mỉa mai lập tức vang lên phía cậu: “Cái gì đây? Biểu tình à?”
“…”
Garam cắn môi, lắc đầu. Hơi ấm trong nhà cuối cùng cũng lan đến thân thể ướt lạnh của cậu, khiến cơn run rẩy càng trở nên dữ dội hơn. Răng cậu va vào nhau lập cập, toàn thân run lên vì lạnh.
Thế nhưng người đàn ông kia chẳng hề quan tâm đến sự khó chịu rõ ràng đó, tiếp tục dùng ngón tay chọc vào vai Garam, giọng mỉa mai không ngừng:
“Đừng có giả vờ. Ngồi yên một chỗ đi, đừng làm loạn. Tại mẹ tao đi rước một đứa lạc loài như mày về nên giờ người ta còn xem mày là con bà ấy hơn cả tao đấy.”
Giọng hắn kéo dài lười nhác, vẫn không ngừng chọc phá Garam. Nhưng khi không thấy cậu phản ứng, hắn nhanh chóng chán nản: “Thôi kệ. Chứ ai thèm quan tâm một con sóc nhãi nhép như mày chứ?”
Bà của Garam luôn dặn cậu đừng bao giờ để thân phận dị nhân sóc khiến bản thân cảm thấy tự ti. Vậy mà người đàn ông này lại xem thường cậu chỉ vì điều đó.
“Chậc, mẹ tao rước cái thứ như mày về làm gì chứ… Chỉ khiến mọi thứ rối tung lên thôi.”
Ánh mắt hắn đầy khó chịu đảo qua Garam từ đầu đến chân, rồi hắn chặc lưỡi bỏ đi vào trong, nhanh chóng ngồi xuống và bắt đầu uống rượu.
Nhiều người từng nhận được sự giúp đỡ của bà Garam cũng đến viếng, nhưng khi thấy người đàn ông vô lễ ấy, họ chỉ chặc lưỡi, nhìn Garam đầy thương cảm, rồi nhanh chóng rời đi.
Tên người đàn ông đó là Ryu Beomju. Dù là con trai bà Garam và cũng là dị nhân hổ như bà, nhưng hắn không giống bà chút nào. Mỗi lần nhắc đến hắn, bà đều có vẻ buồn buồn.
'Người ta bảo hổ sinh hổ, còn tôi thì sinh ra một thứ không bằng cả mèo.'
Những lời nói đầy tiếc nuối ấy chứa đựng muôn vàn cảm xúc. Dù thất vọng, bà vẫn lo cho hắn hơn bất kỳ ai khác. Nhưng Beomju chưa bao giờ thừa nhận tấm lòng đó. Giờ đây, hắn ngồi chễm chệ ở đầu phòng tang lễ, càu nhàu rồi dìm mình trong rượu.
Dù Garam được bà chăm sóc như cháu ruột, họ lại không có quan hệ máu mủ, nên cậu không có quyền pháp lý để lo hậu sự. Cuối cùng, cậu buộc phải liên lạc với Beomju. Khi hay tin mẹ mất, hắn không rơi một giọt nước mắt mà chỉ chặc lưỡi đầy khó chịu.
Suốt tang lễ, hắn chỉ say khướt, quan tâm đến rượu nhiều hơn cả việc tưởng nhớ người đã khuất.
Chứng kiến điều đó, Garam lặng lẽ quay nhìn di ảnh của bà, nơi bà đang mỉm cười rạng rỡ. Vì sự ra đi của bà quá đột ngột, họ đã chọn tấm ảnh yêu thích của bà, tấm ảnh chính tay Garam chụp. Tang lễ sẽ kết thúc vào ngày mai. Đã đến lúc nói lời tạm biệt cuối cùng.
Cậu chưa sẵn sàng để chấp nhận sự thiếu vắng ấy, nhưng khoảnh khắc chia ly đang đến gần, đe dọa cuốn trôi cả thế giới thứ hai của cậu mà không để lại một dấu vết nào.
____
Ôm chặt hũ tro, Garam trở về nhà. Cỏ dại đã bắt đầu mọc lên trong khu vườn mà bà từng chăm sóc cẩn thận. Dù thế giới của Garam như đông cứng lại từ lúc bà rời đi, thì thời gian vẫn cứ trôi, bỏ mặc cậu phía sau.
Cắn môi, Garam bước vào trong nhà. Căn nhà bỏ trống suốt mấy ngày nay tràn ngập sự tĩnh lặng lạnh lẽo. Hơi ấm từng khiến nơi này trở nên thân thuộc đã biến mất, thay vào đó là khoảng trống xa lạ, trống vắng.
Cậu siết chặt hũ tro vẫn còn âm ấm trong tay và đặt nó lên bàn trong phòng khách, nơi bà từng thích ngồi nhất, nơi bà có thể nhìn bao quát cả ngôi nhà. Đó là vị trí phù hợp nhất.
“Chật, thôi làm ơn bớt kịch đi.”
Một câu nói lạnh nhạt vang lên từ sau lưng.
Nhưng Beomju, người đã đi theo sau Garam, chặc lưỡi tỏ vẻ không hài lòng. Với dáng đi khệnh khạng, hắn bước vào nhà.
“Chẳng có gì thay đổi cả.”
Đảo mắt lười nhác nhìn quanh, hắn lẩm bẩm, rồi tháo cà vạt nhét đại vào túi áo khoác. Hắn ngồi phịch xuống ghế, đúng chiếc ghế mà bà của Garam từng hay ngồi rồi hất cằm về phía một góc xa.
“Ngồi xuống đi.”
“Tôi ngồi làm gì?”
Garam chẳng muốn nói thêm lời nào với Ryu Beomju. Chỉ cần nhìn thấy người đàn ông đó ngồi vào chỗ của bà thôi cũng đủ khiến cơn giận trong lòng cậu trào lên. Hơn nữa, với thái độ thờ ơ trong suốt tang lễ, Garam chẳng thể tưởng tượng nổi sẽ có một cuộc trò chuyện bình thường với hắn.
“Hỏi ngược à? Ai dạy mày cái kiểu hỗn láo đó? Ngồi xuống cho tao!”
Ryu Beomju gào lên giận dữ, giọng vang khắp phòng. Chỉ khi đó, Garam mới chịu ngồi xuống ở góc xa nhất. Không phải vì cậu sợ hắn, mà vì muốn cuộc nói chuyện này kết thúc càng nhanh càng tốt chỉ để tống hắn ra khỏi nhà.
“…Anh muốn gì?”
Garam hỏi bằng giọng lịch sự nhất có thể. Dù câu nói hơi cụt lủn, nhưng đó là tất cả lễ độ mà cậu có thể dành cho người này. Ryu Beomju bật cười, như thể bị thái độ của cậu làm cho buồn cười, rồi đáp bằng giọng lười nhác:
“Giờ mày còn chỗ nào để đi không?”
“Chỗ nào để đi?”
Khi Garam hỏi lại, Ryu Beomju bật ra một tràng cười khinh khỉnh, như thể đã đoán trước được phản ứng đó, rồi nói tiếp:
“Đúng là đồ nhóc ranh ngây thơ. Gì chứ, mày tưởng cái nhà này là của mày à?”
Lời hắn như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào Garam, kéo cậu trở về thực tại.
Phải rồi. Đây là nhà của bà. Giờ bà không còn nữa, người thừa kế hợp pháp chính là kẻ đang ngồi trước mặt cậu. Đồng tử Garam khẽ run lên khi sự thật ấy hiện rõ trong đầu. Cậu cố giữ vẻ bình thản, nhưng Ryu Beomju đã nhìn thấy phản ứng đó. Với nụ cười nhếch mép, hắn nhìn cậu như đang chờ xem cậu sẽ làm gì.
“Tôi sẽ thu dọn đồ đạc rồi rời đi.”
“Ồ? Thế mày có chỗ nào để đi à?”
“Chuyện đó…”
Tất nhiên là không có. Nhưng trong tình cảnh này, giải pháp duy nhất mà Garam có thể nghĩ đến là rời đi.
Căn nhà này chứa đầy ký ức về bà, nhưng van xin người đàn ông kia thì chẳng đem lại kết quả gì. Biết rõ Garam không có nơi nào để đi, Ryu Beomju tiếp tục ép sát. Khi Garam lúng túng, hắn ngả người ra sau ghế, một tay vắt lên thành ghế, giọng đầy thản nhiên:
“Thôi thì tao làm việc tốt một lần, cho mày luôn cái nhà này.”
“Gì cơ?”
Garam sững sờ, không thốt nên lời. Ryu Beomju bật cười, như thể phản ứng của cậu khiến hắn vui thích, rồi nhắc lại:
“Dù sao mày cũng chẳng có chỗ nào để đi, đúng không? Mà cái nhà nát này thì bán chẳng được bao nhiêu. Cùng lắm thì được một tỷ won? Tao chẳng cần loại tiền vặt đó. Cho mày luôn. Coi như bố thí cho thằng ăn mày.”
Ryu Beomju cố tình chọn từ ngữ xúc phạm, như muốn chọc tức Garam, nhưng chúng chẳng làm cậu tổn thương chút nào.
Nếu có thể giữ lại căn nhà, nơi chứa đầy dấu vết và ký ức của bà thì Garam sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Dù có phải bò dưới đất như chó, cậu cũng không do dự. Nhưng người đàn ông ấy lại chẳng đòi hỏi gì cả.
Bà cậu lúc nào cũng lo cho Ryu Beomju. Vậy mà giờ đây, hắn lại nói mười tỷ won chẳng đáng gì và sẵn sàng cho đi căn nhà. Garam, người luôn mặc định hắn chỉ là một gã thất bại, không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
“Thật… thật sao?”
“Bị người ta lừa cả đời nên không tin à?”
Khi Garam hỏi lại, vẫn chưa thể tin nổi, Ryu Beomju chặc lưỡi đầy bực dọc nhưng vẫn gật đầu. Gương mặt Garam lập tức bừng sáng.
“Cảm… cảm ơn anh…”
Garam bật dậy, cúi gập người thật sâu. Ryu Beomju mỉm cười hài lòng.
“Tao sẽ gọi luật sư trong vài ngày tới. Mày chỉ cần ký tên, mấy chuyện còn lại để họ lo. Không cần bận tâm.”
“V-vâng!”
Ryu Beomju xua tay trước lời cảm ơn của Garam rồi đứng dậy, ra hiệu kết thúc cuộc trò chuyện. Tiếng cửa trước khép lại vang vọng trong không gian, và Garam từ từ ngồi xuống sofa.
Mọi chuyện vẫn như không thể tin được. Nhưng có một điều chắc chắn.
Garam nhẹ nhàng vuốt tay lên mặt ghế. Cảm giác dưới đầu ngón tay chân thực đến lạ. Ký ức về bà và cậu vẫn còn ở đây.
Cậu đã giữ được ngôi nhà.