Đúng như lời Ryu Beomju nói, hai ngày sau, một luật sư gõ cửa nhà. Garam ra mở cổng, mời anh ta vào. Người đàn ông ấy có đôi mắt dài và hẹp, gương mặt mang vẻ gian giảo khiến cậu nghĩ đến kẻ lừa đảo hơn là luật sư. Tuy nhiên, sau khi xác minh giấy tờ chứng nhận hành nghề, Garam cũng phần nào yên tâm hơn. Bà cậu từng dặn: "Đừng đánh giá người khác chỉ qua vẻ ngoài."
“Xin hãy ký vào đây.”
“À, vâng.”
Garam cầm lấy tập giấy mà luật sư đưa. Văn bản đầy rẫy những thuật ngữ pháp lý khó hiểu, và luật sư cũng chẳng giải thích nhiều. Tuy vậy, anh ta không hề hối thúc khi Garam chậm rãi đọc từng trang. Sau khi xem kỹ và xác nhận không có gì bất thường, cậu mới cẩn thận ký tên.
Cậu vẫn lo rằng mình có thể đã bỏ sót điều gì khả nghi. Nhưng một khi đã xác minh thân phận luật sư và không thấy vấn đề lớn nào trong giấy tờ, cậu khó lòng nghi ngờ vô cớ.
Sau vài giây chần chừ, Garam trao lại tài liệu đã ký cho vị luật sư đang ngồi đối diện. Người này kiểm tra lại các chữ ký, rồi đứng dậy. Garam cũng lúng túng đứng lên theo.
“Thủ tục sẽ sớm hoàn tất. Cậu Kang Garam không cần lo lắng gì nữa. Chỉ cần đợi một thời gian ngắn, cậu sẽ nhận được giấy tờ chứng nhận chuyển nhượng tài sản.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Sau khi luật sư rời đi, Garam mới có thể thả lỏng cơ thể đang căng cứng.
Không lâu sau, đúng như lời anh ta nói, Garam đã cầm trong tay bộ giấy tờ chính thức chứng minh căn nhà nay thuộc về cậu. Ôm chặt chúng vào ngực, cậu bật khóc vì nhẹ nhõm. Cậu đã thật sự giữ lại được ký ức của mình với bà.
____
Dù đã cầm trong tay giấy tờ, Garam vẫn thấp thỏm lo âu suốt một thời gian. Bà cậu từng nói: "Ryu Beomju là người có tính khí nhỏ nhen như mèo," và Garam không ngừng nghĩ liệu trong đống tài liệu ấy có ẩn chứa điều gì mờ ám hay không.
Đêm nào cậu cũng trằn trọc, khó ngủ. Lúc ký giấy, cậu đã không hề do dự, chỉ một lòng muốn bảo vệ ngôi nhà. Nhưng nhìn lại, sự bất an cứ thế trỗi dậy, khiến cậu có chút hối hận. Dù vậy, chuyện đã rồi, và kể cả có phát hiện ra điều gì không đúng thì cậu cũng chẳng thể thay đổi gì được nữa.
May mắn thay, cả tháng trời trôi qua, vẫn không có ai tìm đến gây chuyện. Có lẽ đúng như Ryu Beomju từng nói, “Mười tỷ won chẳng đáng gì với tao.” Dù chưa hoàn toàn yên tâm, mỗi khi nhớ lại lời ấy, Garam cũng phần nào nhẹ lòng.
Sau cú sốc mất bà, rồi đến nỗi lo âu đè nặng, Garam gần như kiệt sức. Đến khi cậu nhận ra thì mùa thu đã trôi qua từ lâu. Đầu mùa đông, ở năm cuối tuổi thiếu niên, Garam buộc phải chấp nhận một sự thật: Cậu hoàn toàn cô độc.
“Hà...”
Khu vườn phủ đầy tuyết trắng khiến mọi thứ càng thêm cô quạnh và lạnh lẽo. Cậu nhớ mơ hồ rằng hôm nay sẽ có tuyết, có lẽ vì thế mà gió cũng cắt da cắt thịt hơn bình thường. Tiếng thở dài của cậu tan vào không khí lạnh, hóa thành một làn khói trắng mờ rồi biến mất.
Cảm giác hoàn toàn cô độc khiến gió càng buốt giá. Garam kéo cao cổ áo.
“Lạnh thật đấy...”
Là sóc, từ nhỏ Garam đã rất ghét trời lạnh. Sóc hoang thì bận rộn tích trữ thức ăn, rồi ngủ đông để tránh mùa đông khắc nghiệt. Còn Garam, một nửa người thì không cần ngủ đông, nhưng mùa đông luôn khiến tâm trạng cậu ủ rũ, và mỗi sáng thức dậy đều thấy thật khó khăn.
Mỗi mùa đông, bà luôn pha trà nóng, ngồi chờ cậu về nhà. Nhưng giờ đây, không còn trà nóng, cũng không còn bà. Nghĩ đến đó, nước mắt Garam lại rưng rưng. Cậu hít một hơi, rồi quay trở vào nhà.
Kỳ nghỉ đông sắp đến. Sau đó, cậu sẽ chính thức trưởng thành và phải tự trang trải cuộc sống.
Nhờ căn nhà Ryu Beomju để lại, Garam không rơi vào cảnh quá khó khăn, nhưng vẫn phải làm việc chăm chỉ để nuôi sống bản thân.Dĩ nhiên, bán nhà thì sẽ dễ thở hơn nhiều. Nhưng đó là điều không bao giờ xảy ra.
Với Garam, ngôi nhà này không chỉ chứa đựng ký ức với bà. Nó còn là sợi dây cuối cùng gắn kết cậu với gia đình duy nhất của mình. Giá trị của nó không thể đong đếm bằng tiền.
Cậu suy nghĩ rất nhanh. May mắn thay, nhờ nỗ lực học hành suốt thời gian qua, Garam đã giành được học bổng toàn phần tại trường đại học mong muốn. Đỡ được tiền học, vốn là một khoản không nhỏ, là điều khiến cậu vô cùng nhẹ nhõm.
Cô giáo chủ nhiệm, hiểu hoàn cảnh của Garam, gần đây đã gọi riêng cậu và cung cấp rất nhiều thông tin hữu ích. Cô chia sẻ các loại học bổng khác nhau cậu có thể nộp đơn và nhiều mẹo để tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Vừa nói, cô vừa vỗ vai cậu thật nhẹ:
“Cô luôn tin em sẽ làm được, Garam à.”
Lời nói ấy trở thành nguồn an ủi lớn lao. Garam đã tự hứa với lòng sẽ không làm cô thất vọng. Dù lời động viên của cô giúp cậu vững tâm hơn, Garam vẫn tin mình có thể tự lo cho bản thân, đúng như bà từng dạy.
“Người ta nói rồi mà, ‘Ngay cả con sóc cô đơn cũng có tổ ấm riêng’.”
“Nghĩa là sao ạ?”
“Là kể cả một chú sóc bé nhỏ như cháu, cũng có một nơi thuộc về mình.”
Bà cậu từng vừa nói vừa chọc mũi cậu, khiến cậu bé Garam khi ấy cười khanh khách. Sau này lớn lên, Garam tra nghĩa câu ấy mới biết thực ra hơi khác một chút. Nhưng cậu vẫn chọn hiểu theo cách tích cực như cách bà đã từng dạy mình.
Nghĩ đến đó, một nụ cười thoáng hiện trên môi Garam. Vì lý do nào đó, cậu có cảm giác... mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
______
Sau khi tốt nghiệp cấp ba và bước sang tuổi hai mươi, cuộc sống của Garam trở nên vô cùng bận rộn.
Giữ vững thành tích học tập để duy trì học bổng, vừa phải đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt không phải việc dễ dàng gì.
Dù có những lúc kiệt sức và muốn bật khóc, Garam luôn nghĩ đến bà và cô giáo chủ nhiệm. Biết rằng có người tin tưởng cậu sẽ làm được, bất kể cậu ở đâu, đã tiếp thêm sức mạnh để cậu nghiến răng vượt qua những lúc khó khăn nhất.
May mắn thay, Garam nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới. Chẳng bao lâu sau, việc vừa đi làm thêm, vừa học tập, lại còn hòa đồng với bạn bè không còn là điều quá khó khăn với cậu nữa.
Ở tuổi hai mốt, Garam nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ cứ thế tiếp diễn yên ổn. Ít nhất là cho đến ngày hôm đó.
Hôm ấy là ngày sau sinh nhật của Garam.
Tối hôm trước, cậu đã có một bữa tối vui vẻ cùng những người bạn thân, trải qua một đêm sinh nhật ấm áp. Và giờ đây, vào ngày nghỉ hiếm hoi, Garam đang tận hưởng sự yên tĩnh. Sau khi dọn dẹp mọi ngóc ngách trong nhà mà lâu nay cậu bỏ bê, Garam đang chuẩn bị bữa ăn thì tiếng chuông cửa vang lên.
Ding-dong.
Đang đứng trong bếp, Garam nghiêng đầu khó hiểu rồi bước đến chỗ màn hình chuông cửa. Trên màn hình camera ở cổng, cậu thấy vài người đàn ông đang đứng bên ngoài. Không chỉ một, mà đến ba bốn người. Họ ăn mặc lôi thôi lếch thếch, chỉ cần liếc qua là biết không phải kiểu người đàng hoàng.
Cảnh tượng ấy khiến Garam đứng sững. Đồng tử cậu bắt đầu rung lên khi nhìn chằm chằm vào màn hình màu xanh nhạt.
Cậu không biết họ là ai, cũng không rõ lý do họ đến, nhưng một linh cảm chẳng lành chạy dọc sống lưng, khiến toàn thân Garam lạnh toát.
Ding-dong. Ding-dong.
Khi không có ai trả lời từ trong nhà, mấy người đàn ông bắt đầu bấm chuông một cách mất kiên nhẫn. Garam nuốt khan vì lo lắng, cuối cùng mới run rẩy ấn nút và lên tiếng với giọng lắp bắp:
“A-anh là ai vậy?”
“Tụi tao là ai không quan trọng. Có chuyện cần xử lý, mở cửa mau!”
Giọng nói thô lỗ từ bên ngoài khiến tay Garam bắt đầu run. Nhưng cậu không thể mở cửa chỉ vì bị quát nạt. Cố giữ bình tĩnh, cậu đáp lại bằng giọng run rẩy:
“Tôi không biết mấy người là ai nên không thể mở cửa được...”
“Đừng có rắc rối. Tụi tao đến đòi tiền, mở ra nhanh!”
“Tiền...?”
Garam lặp lại một cách ngơ ngác. Tiền? Cậu chưa từng vay mượn tiền ai. Và rồi, chậm rãi, một ký ức cũ mà cậu từng cố chôn sâu tận đáy lòng, vừa đáng sợ vừa muốn quên đi mãi mãi bỗng trỗi dậy.
Đúng lúc ấy, người đàn ông ngoài cổng rút từ trong áo khoác ra một tờ giấy:
“Thấy cái này chứ? Ký tên Kang Garam. Là cậu, đúng không?”
“...”
Nỗi sợ mà Garam tưởng đã được chôn vùi từ lâu, cuối cùng lại hiện ra trước mặt.
“Nghe này, tụi tao chỉ đến để lấy lại cái thuộc về mình thôi. Nói chuyện tử tế đi còn hơn, đúng không?”
Cuối cùng, Garam không còn lựa chọn nào khác. Với những ngón tay run lẩy bẩy, cậu nhấn nút mở cổng. Cánh cổng bật mở, mấy người đàn ông bước vào.
Chân Garam như nhũn ra, cậu cảm thấy mình có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào, nhưng vẫn cố gắng giữ vững và ra mở cửa chính.
Những kẻ trông chẳng khác gì dân xã hội đen, với vẻ ngoài hung dữ khiến người ta rợn gáy. Tên cầm tờ giấy liếc quanh căn nhà, huýt sáo một tiếng đầy châm chọc.
“Nhà này đáng giá hơn nhiều so với khoản nợ đó đấy. Sao không trả đồng nào mà để tụi tao phải lặn lội đến tận đây? Trong khu này toàn dị nhân, thật phiền phức.”
“Đúng đó, đại ca. Em nghe nói căn nhà này trước đây là của một dị nhân nữa. Hình như là... một dị nhân hổ.”