Ngay Cả Sóc Cô Đơn Cũng Có Tổ Ấm Riêng - Chap 7

“Vâng, cảm ơn chú.”

Trong lúc tiếp tục dùng bữa, Garam trả lời các câu hỏi của luật sư Yang một cách nghiêm túc. Cậu cần phải giải thích kỹ hơn về những điều mình đã đề cập sơ lược vào buổi sáng. Luật sư Yang thỉnh thoảng gật đầu, chăm chú lắng nghe từng lời của Garam. Khi bữa ăn gần kết thúc, các câu hỏi cũng dừng lại. Luật sư Yang gật đầu một cách nghiêm túc và nói:

“Hmm, giờ nghe cháu kể đầy đủ rồi thì đúng là không phải ý tưởng tồi... Nhưng cháu chắc mình có thể sống như vậy chứ, Garam?”

“Vâng! Cháu sẽ ổn ạ.”

“Dù vậy, sống như một con sóc hoang thật sự, chỉ ăn hạt và trái cây, sẽ rất khó khăn đấy. Dù hình dạng thật của cháu nhỏ, nhưng cháu vẫn là con người – sống chỉ với mấy thứ đó sẽ khổ hơn cháu nghĩ nhiều.”

Đó cũng là điều mà Garam đã suy nghĩ đến. Tuy nhiên, cậu không thể nghĩ ra phương án nào tốt hơn. Khi Garam mím môi, im lặng không nói gì, luật sư Yang đang trầm ngâm suy tính bất chợt đưa ra một đề nghị.

“Vậy thì thế này nhé?”

“Dạ?”

Garam, lúc đó đang cúi đầu nhìn mặt bàn và cắn môi, liền ngước lên.

“Có một công viên ngay gần đây. Cũng khá lớn đấy. Cháu chắc cũng thấy nó rồi khi tới lui…”

“À, đúng rồi ạ.”

Garam gật đầu. Khu vực quanh văn phòng luật sư Yang có nhiều tòa nhà cao tầng, và giữa chúng là một công viên rất rộng lớn. Công viên này lớn hơn nhiều so với nơi Garam ghé qua ngày hôm trước.

“Vậy nên chú nghĩ, nếu cháu định ở trong công viên, sao không chọn ngay công viên trước mặt chúng ta?”

“Ồ…”

Đây là một đề xuất ngoài dự đoán, nhưng lại có vẻ là một ý tưởng khá hay. Luật sư Yang tiếp tục:

“Công viên này rộng, nên sẽ dễ dàng cho cháu lẩn trốn trong hình dạng thật. Nếu có chuyện gì, cháu có thể tới đây tìm chú. Thêm nữa, chú cũng cần biết tình hình của cháu thế nào. Cháu thấy sao?”

Đôi mắt của Garam dần mở to. Nhìn thấy vẻ mặt đầy ngạc nhiên của Garam, luật sư Yang mỉm cười dịu dàng.

“Thỉnh thoảng mình cũng có thể ăn trưa cùng nhau. Dù chú hiểu vì sao cháu cần ẩn mình một thời gian, nhưng nghĩ đến việc cháu phải sống nhờ mấy hạt dẻ thôi thì thật không yên tâm.”

“Ôi…”

Những lời nói chân thành, đầy quan tâm của luật sư Yang khiến Garam suýt rơi nước mắt. Cậu mím môi, từ từ gật đầu. Biểu cảm của luật sư Yang lập tức trở nên rạng rỡ. Nhìn thấy nụ cười ấy, Garam cũng khẽ mỉm cười đáp lại một cách ngượng ngùng.

_____

Cuộc sống dưới hình dạng sóc hóa ra lại dễ chịu hơn Garam từng nghĩ.

Luật sư Yang cùng cậu đi dạo quanh công viên, giả vờ chỉ là đang tản bộ nhưng thật ra là giúp Garam khảo sát nơi ở mới. Chú còn dặn rằng sẽ luôn để cửa sổ văn phòng mở, để nếu có việc khẩn cấp hay đơn giản là muốn ăn một bữa ngon thì Garam có thể đến bất cứ lúc nào.

Dù trước đây Garam từng nhận được sự giúp đỡ từ nhiều người, nhưng sự tử tế của luật sư Yang làm cậu nhớ đến người cha quá cố của mình. Cố kìm nén dòng nước mắt đang chực trào, Garam gắng nở nụ cười tươi tắn và gật đầu cảm ơn.

Thế nhưng, như Garam đã từng nói với luật sư Yang, cậu chưa bao giờ quay lại gặp cha.

“Ôi, nhìn kìa! Có sóc sống ở đây à?”

“Đúng không? Mình không nghĩ sóc có thể sống ở nơi thế này… Nhưng mà dễ thương ghê!”

Ngồi thoải mái dưới một gốc cây, tay đang bóc một hạt dẻ, Garam ngẩng lên nhìn hai người đang quan sát mình.

Hai người vừa thì thầm với nhau có vẻ là nhân viên văn phòng ở gần đây, dựa vào thẻ nhân viên đeo trên cổ.

“Woa, nó đang nhìn mình kìa!”

“Chắc là tại tụi mình cứ nhìn nó đấy.”

Hai người kia bật cười khúc khích, tiếp tục trò chuyện mà vẫn không rời mắt khỏi Garam. Không để tâm đến họ, Garam lại tiếp tục bóc hạt dẻ.

Trước đây, cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ăn hạt dẻ sống. Cùng lắm thì cậu chỉ từng ăn thạch hạt dẻ. Nhưng bây giờ, sống trong hình dạng thật của mình, khẩu vị của cậu dường như đã thay đổi. Hạt dẻ trong tay cậu lúc này giống như món ngon nhất thế giới.

Rắc.

Garam bóc vỏ hạt một cách gọn gàng rồi ngắm nghía một chút trước khi cắn một miếng.

“Ngon thật…”

Hạt dẻ mà lại ngon đến vậy sao? Nếu không sống trong hình dạng sóc, Garam sẽ chẳng bao giờ biết được điều này. Cậu vẫy nhẹ cái đuôi và ăn hết hạt dẻ đang cầm trong tay.

Những người đang quan sát cậu vẫn không rời mắt khỏi con sóc nhỏ đang chăm chú ăn hạt.

Chỉ đến khi đó, Garam mới bắt đầu cảm thấy hơi ngại bởi ánh nhìn chăm chú của họ nên đứng dậy.

“Ồ…”

Những người xem phát ra tiếng tiếc nuối, nghĩ rằng con sóc sắp rời đi sau khi ăn xong. Nhưng trái với mong đợi của họ, con sóc không chạy về phía bụi cây mà lại tiến về phía chiếc ghế nơi họ đang ngồi. Con sóc, vốn ở dưới gốc cây chỉ một lúc trước, giờ đang chạy lại gần, khiến những người quan sát không khỏi bất ngờ.

“Ôi, ôi!”

Dù vậy, họ vẫn không bỏ chạy mà tiếp tục ngồi yên, dõi theo chú sóc đang leo lên ghế.

“Nhìn kìa, dễ thương quá. Nó chẳng sợ người gì cả.”

“Ừ… Mà lông của nó bóng mượt ghê! Lại còn đáng yêu hơn khi nhìn gần.”

Khi con sóc họ đang nhìn tiến lại gần, giọng nói của họ bỗng nhỏ dần có lẽ vì sợ dọa nó bỏ chạy. Garam nhìn những con người đang thì thầm trong giây lát rồi thở dài khi ngồi xuống ghế. Cậu nghĩ hành động đó sẽ khiến họ hoảng sợ mà bỏ đi, nhưng trái lại, họ lại thấy hành động tiếp cận bất ngờ của con sóc càng dễ thương hơn là đáng sợ.

Garam ngồi trên ghế và ngẩn người nhìn lên bầu trời xa xa. Cậu có thể cảm nhận được những người bên cạnh đang khe khẽ kêu lên thích thú và chụp ảnh, nhưng cậu vẫn giữ ánh mắt hướng lên trời, chẳng buồn nhìn họ.

Dù luật sư Yang đã đi khảo sát công viên cùng cậu và không ngừng trấn an, chú ấy vẫn không giấu được nỗi lo lắng cho Garam. Thế nhưng, trái ngược với những lo lắng ấy, Garam lại thấy cuộc sống mới dưới hình dạng sóc khá dễ chịu.

Nếu ai đó nghe rằng Garam là một người biến hình thành sóc đang sống trong công viên với hình dạng thật của mình, có lẽ họ sẽ bật cười vì nghĩ đó là trò đùa, hoặc lắc đầu ngán ngẩm. Đúng là một tình huống kỳ quặc thật.

Hầu hết những người biến hình không thấy việc sống trong hình dạng thật là quá lạ lẫm hay khó khăn. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là sống như vậy luôn thoải mái. Xét cho cùng, họ vẫn gần gũi với con người hơn, và phần lớn thời gian sống trong hình dạng con người. Việc sống hoàn toàn như một con vật không hề dễ dàng.

Tự nhiên mà nói, Garam cũng không thể khẳng định rằng cuộc sống này hoàn toàn thoải mái. Dù là người biến hình thành sóc, nhưng cậu hiếm khi trở lại hình dạng thật của mình, trừ khi còn rất nhỏ. Tất nhiên, cậu có thích chui rúc trong chăn dưới hình dạng sóc khi ngủ, nhưng đó chỉ là sự hưởng thụ nhất thời không phải điều cậu làm hằng ngày.

Dù vậy, cách sống này vẫn có những lợi thế rõ rệt.

Ít ra, mọi người không cố tránh xa hay đuổi cậu đi.

“Ôi, nó đang rửa mặt kìa.”

“Dễ thương quá…”

Khi Garam chà mặt, cậu nghe thấy những tiếng thì thầm đầy ngưỡng mộ. Nếu cậu làm điều đó trong hình dạng người lớn, người ta chắc hẳn sẽ nghĩ cậu điên. Nhưng trong hình hài của một chú sóc nhỏ bé, ngay cả việc hít thở cũng khiến người ta xuýt xoa khen ngợi. Không phải Garam đặc biệt thích việc được người khác cưng nựng, nhưng so với việc phải ngủ bờ ngủ bụi trong hình người, luôn thấp thỏm lo sợ bị chủ nợ phát hiện thì điều này chắc chắn dễ chịu hơn nhiều.

“Ồ, có vẻ nó sắp đi rồi đấy.”

“Tạm biệt, sóc con nhé.”

Khi Garam đứng dậy, những người kia vẫy tay chào chú sóc nhỏ. Cậu liếc nhìn họ một cái trước khi nhảy khỏi băng ghế và lao nhanh vào bụi cây.

Dù việc không bị nghi ngờ là điều tốt, nhưng sự chú ý và yêu mến lộ liễu ấy vẫn khiến mặt cậu nóng bừng vì xấu hổ.

Trong cộng đồng người biến hình, việc tiết lộ mình thuộc loại biến hình nào không phải là điều gì đáng xấu hổ hay bất thường. Tuy nhiên, việc công khai để lộ tai hoặc đuôi thường chỉ là chuyện của trẻ con hoặc những người chưa kiểm soát được hình dạng của mình. Việc hoàn toàn lộ nguyên hình thường chỉ dành cho gia đình hoặc những người bạn thân thiết nhất.

Garam chui vào bụi cây và tiến về phía cái cây lớn nơi cậu đã chọn làm chỗ ở.

Phía trên cao, có một cái hốc nhỏ vừa đủ cho một con sóc. Cậu vẫn nhớ cảm giác vui mừng thế nào khi lần đầu phát hiện ra nó. Nó cao vừa đủ để giữ cậu an toàn khỏi những kẻ săn mồi như mèo và cái hốc thì nhỏ đến mức chỉ có những con chim tí hon mới có thể chui vào được.

Bên trong, Garam đã nhét đầy vật liệu mềm, biến nó thành một chiếc giường ấm áp. Khi cậu bò vào đó hôm nay, lớp lót mềm mại ôm lấy cơ thể cậu. Nó thật ấm áp và dễ chịu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo