Lịch: Thứ 4 và 7. Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 24
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Đại giảng đường liên hợp của quân đội Đế quốc.
Vị trí của các đội trưởng như Luke là ở phía tường của khán đài. Nhìn toàn bộ giảng đường từ trên cao trông như một đàn kiến. Các binh sĩ trong những bộ quân phục giống hệt nhau, với vẻ mặt căng thẳng hơn bao giờ hết, đang đứng nghiêm tại vị trí của mình.
Xung quanh đó, những lá cờ tượng trưng cho quân đội Đế quốc bay phấp phới một cách uy nghi. Đầu tiên là lễ từ chức của ngài Veil.
Người dẫn chương trình lần lượt đọc lên những thành tựu mà ngài Veil đã đạt được với tư cách là Tư lệnh. Sau đó là một bài phát biểu ngắn của ông.
Có cả những binh sĩ đã rơi lệ trước bài phát biểu cuối cùng của vị Tư lệnh. Nhân phẩm của ngài Veil vốn rất tuyệt vời, ông luôn đối xử với thuộc cấp bằng tình yêu thương hơn bất kỳ ai.
Dù cho năng lực hay thành tựu với tư cách là Tư lệnh có thể hơi kém so với các vị Tư lệnh tiền nhiệm, nhưng nếu phải chọn ra người được các binh sĩ kính trọng nhất, thì chắc chắn đó là ngài Veil.
Sau khi ngài Veil gửi lời chào đến từng đội trưởng, lễ nhậm chức của vị Tư lệnh mới chính thức bắt đầu.
Theo khẩu lệnh hùng hồn của người dẫn chương trình, các binh sĩ đồng loạt giơ tay lên trán. Luke và các đội trưởng khác cũng đứng dậy khỏi ghế.
Từ phía xa, Theo đang từ từ đi dọc theo con đường được tạo ra bởi các quân nhân. Anh thu trọn vào mắt từng bước chân của người đang tiến lại gần, áo choàng đen tung bay.
Cảm giác rằng mình cuối cùng đã tạo nên một cái kết có hậu từ từ hiện rõ.
Theo nhận lấy biểu tượng màu vàng tượng trưng cho chức Tư lệnh từ ngài Veil. Tiếp theo đó là bài phát biểu của Theo, và lễ nhậm chức đã kết thúc một cách suôn sẻ.
“Xin chúc mừng, thưa ngài Tổng Tư lệnh.”
“Sau này xin ngài chiếu cố nhiều hơn.”
Các đội trưởng cao giọng, đồng thanh gửi lời chúc mừng đến Theo.
Theo Redrique đã trở thành Tổng Tư lệnh. Lý do và cũng là mục tiêu khiến Luke phải tồn tại với tư cách là một nhân vật phản diện, đến hôm nay cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Đang thầm tự nhủ với bản thân rằng đã vất vả rồi, thì Theo từ từ tiến lại gần Luke và chìa tay ra. Luke, như mọi khi, đã đáp lại bằng sự mỉa mai và gạt phắt tay anh đi một cách phũ phàng.
“...Có vẻ cậu không vui mừng gì với việc tôi nhậm chức nhỉ.”
Trước câu nói đó, cậu đã suýt nữa thì trả lời rằng hoàn toàn không phải, làm gì có chuyện đó.
Vai trò của cậu trong quân đội Đế quốc giờ đã kết thúc, nhưng dù vậy, cậu vẫn phải trung thành với vai trò phản diện đến cùng. Luke cố gắng nuốt xuống những lời muốn nói và cứ thế rời khỏi giảng đường.
Từ phía sau, cậu có nghe thấy các đội trưởng nói gì đó, nhưng mà, thì đã sao chứ. Mình bây giờ là người sắp rời khỏi nơi này rồi.
“À, dài thật đấy. Giúp nhân vật chính thành công đúng là mệt chết đi được.”
Luke gãi gãi sau gáy rồi cởi phăng chiếc áo choàng vướng víu. Mọi câu chuyện đã kết thúc. Đã vượt qua cả cái kết. Giờ là lúc lên đường để tạo ra câu chuyện hậu truyện của riêng mình.
Sau khi lễ nhậm chức kết thúc, Theo đã có một khoảng thời gian vô cùng bận rộn. Việc bị vô số quân nhân vây quanh và nhận lời chúc mừng cũng là một việc khá tốn sức.
“Đội, đội trưởng, hức... thật sự, thật sự chúc mừng ngài... hức...”
“Philip, không phải đội trưởng nữa, bây giờ phải gọi là Tổng Tư lệnh chứ! À, cay mắt quá, thật tình...”
Philip và Mailo thậm chí còn lau nước mắt trước mặt Theo. Nhìn những binh sĩ như vậy, khóe miệng Theo nhẹ nhàng giãn ra.
“Cảm ơn. Tất cả là nhờ các cậu cả.”
Trước một câu nói của Theo, các thành viên khác của Quân đoàn 1 đang tập trung lại cũng cuối cùng đã bật khóc. Các thành viên của các đơn vị khác ở xung quanh thì phá lên cười khoái chí như thể đang xem một trò vui.
“Sẽ có một đội trưởng mới đến Quân đoàn 1, nhưng ta tin rằng các cậu sẽ làm tốt thôi.”
“Vâng! Dĩ nhiên rồi ạ!”
Trở thành Tổng Tư lệnh, điều đáng tiếc nhất có lẽ là không thể tiếp tục dẫn dắt các thành viên của Quân đoàn 1, những người đã cùng anh xông pha qua những chiến trường gian khổ.
“Theo mà đi thì bọn trẻ Quân đoàn 1 chẳng phải đêm nào cũng khóc lụt nhà à?”
Leo từ trên khán đài bước xuống, tự nhiên khoác tay lên vai Theo và xen vào cuộc trò chuyện.
“Leo, là ngài Tổng Tư lệnh. Dùng kính ngữ cho đúng vào.”
Roena, người nghe thấy lời của Leo như ma xui quỷ khiến, đã lên tiếng nhắc nhở. Các đội trưởng cũng tự nhiên bước xuống khỏi khán đài và đứng bên cạnh Theo.
Ngày hôm nay giống như một buổi yến tiệc hay một bữa tiệc vậy. Với đặc thù của quân đội, một môi trường cứng nhắc và hiếm khi có những dịp để chúc mừng, những ngày như thế này không bao giờ trôi qua một cách bình thường.
Sự bổ nhiệm một nhà lãnh đạo mới, chúc phúc cho tương lai của ông, và cũng là một sự kiện để củng cố lòng trung thành không đổi với quân đội Đế quốc, và xa hơn là với Đế quốc. Vì vậy, vào những ngày như thế này, tất cả mọi thành viên, dù cấp bậc thấp hay cao, đều tập trung lại để chia sẻ niềm vui.
Giữa những cuộc trò chuyện ồn ào, Theo đột nhiên quay đầu lại. Ánh mắt của Theo từ trên khán đài không có ai, chỉ hướng về một nơi duy nhất. Chỗ ngồi trống của Luke.
“Vậy thì! Hôm nay là ngày Tổng Tư lệnh mới ra đời, nên chúng ta hãy uống cho say chết đi thôi!”
Trước lời của Leo, các binh sĩ xung quanh đều đồng thanh đáp lại với vẻ mặt phấn khích.
“Xin lỗi, nhưng ta phải đi một lát...”
“Nhân vật chính mà đi đâu vậy ạ.”
Theo cố gắng tách ra khỏi đám đông, nhưng việc thoát ra không hề dễ dàng. Tay anh bị kéo từ khắp nơi, khiến anh không thể làm gì khác ngoài việc bị lôi đi. Theo vừa liếc nhìn về phía khán đài, vừa bất đắc dĩ phải rời khỏi giảng đường.
Tối muộn, tiệc mừng lễ nhậm chức được tổ chức tại nhà ăn của trụ sở. Trước mắt những binh sĩ ngồi chật kín là những món ăn ngon mắt, và quan trọng hơn cả là rượu, thứ mà họ mong đợi nhất.
Tuy nhiên, không thể nói là tất cả mọi người trong trụ sở đều có mặt. Do đặc thù của quân đội, luôn phải chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp, nên một số lính gác không thể tham dự buổi tiệc này.
“Leo.”
Khi bữa tiệc chính thức bắt đầu, Theo tiến lại gần Leo đang hăng say uống rượu.
“Ơ... không phải, có chuyện gì không ạ? Thưa Tư lệnh?”
Cảm nhận được ánh mắt của Roena, Leo vội vàng sửa lại cách xưng hô.
“Thôi được rồi. Hôm nay là lễ nhậm chức, cứ nói chuyện thoải mái đi. Mà này... cậu có thấy đội trưởng Luke đâu không?”
Theo vừa nhìn quanh bên trong nhà ăn ồn ào vừa hỏi. Các binh sĩ, dù thuộc đơn vị nào, đều ngồi lẫn lộn với nhau, vui vẻ chuyền tay nhau những ly rượu, và các đội trưởng cũng vậy.
Nhưng mắt của Theo chỉ tìm kiếm một người duy nhất. Vị đội trưởng duy nhất không tham dự buổi tiệc này.
“Ừm... không thấy. Chắc là không tham dự đâu? Đội trưởng Luke vốn dĩ không thích những nơi như thế này mà.”
Trong lúc Leo trả lời, ánh mắt của Theo vẫn bận rộn lướt qua giữa các binh sĩ.
“Không phải đâu, gã đó thì làm sao mà đến đây được?”
Lúc đó, Mael loạng choạng bước đến gần Theo. Bữa tiệc mới bắt đầu chưa được bao lâu mà mặt hắn đã đỏ bừng. Có vẻ như đã uống không ít rượu rồi.
“Cái vị trí mà hắn ta khao khát đến thế lại bị Theo cướp mất, với lòng tự trọng đó thì làm sao mà đến đây được chứ.”
“Phải. Và ngược lại không đến thì tốt hơn. Có đến thì cũng chỉ làm hỏng không khí thôi.”
Winny, đội trưởng Quân đoàn 4, ở bên cạnh cũng cười hùa theo, khiến lông mày của Theo khẽ nhíu lại. Ngay lập tức, Roena dùng ly đập mạnh xuống bàn.
“Ở một nơi như thế này, tốt nhất là không nên nói xấu người khác.”
Dù không chỉ đích danh ai, nhưng trước ánh mắt sắc lẹm của Roena, Mael và Winny có vẻ đã chột dạ, liền tỏ vẻ bất mãn rồi cuối cùng cũng rời đi.
“Cậu ấy, chắc chắn đang ngủ ở ký túc xá rồi.”
Nghe lời nói chắc nịch của Leo, Theo chìm vào suy nghĩ. Phải rồi, Luke vốn không mấy quan tâm đến các sự kiện nội bộ của quân đội. Thời gian cũng đã muộn, nên việc cậu ta ở ký túc xá cũng có phần hợp lý. Nhưng dù vậy, vẫn có điều gì đó lấn cấn, lòng anh không hề yên ổn.
Kể từ khi cuộc chiến với Membern nổ ra, số lần anh nói chuyện riêng với Luke chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dĩ nhiên, mối quan hệ của họ cũng không tốt đẹp gì, nên ngay cả trước chiến tranh cũng không thường xuyên nói chuyện, nhưng kể từ đó, mỗi khi nhìn thấy Luke, lòng anh lại cứ như có gai đâm, vừa ngột ngạt vừa khó chịu.
“Leo, tôi ra ngoài một lát...”
“Ơ! Tư lệnh, ngài ở đây ạ! Xin ngài hãy qua bàn của chúng tôi một chút!”
“Tư lệnh! Để kỷ niệm ngày cuối cùng của ngài với tư cách là đội trưởng Quân đoàn 1, xin ngài hãy nhận lấy ly rượu này của chúng tôi!”
Lúc đó, từ xa, Philip và các thành viên khác của Quân đoàn 1 ồ ạt tiến lại. Theo khó xử định rời đi, nhưng ngay cả Leo cũng hùa vào bảo họ mau đưa đội trưởng của mình đi, khiến anh lại một lần nữa bỏ lỡ thời cơ rời đi.
“Được rồi. Được rồi, thả ra đi.”
Trong lúc bị kéo về một phía của chiếc bàn, Theo nhìn ra ngoài cửa sổ. Vầng trăng trên bầu trời đêm đen kịt trông đặc biệt sáng.
Phải rồi, cơ hội để nói chuyện còn rất nhiều. Chỉ là mình đã trở thành Tổng Tư lệnh, chứ việc Luke vẫn ở trong quân đội Đế quốc này là sự thật không bao giờ thay đổi.
Cuộc nói chuyện, dù là ngày mai hay ngày mốt, lúc nào cũng có thể thực hiện được. Lần nhậm chức này chắc cũng khiến lòng Luke rối bời, nên bây giờ để cậu một mình cũng không phải là điều tồi tệ.
Theo đã nghĩ như vậy. Nhưng đó thực sự là một suy nghĩ quá ngây thơ, anh nhận ra điều đó không lâu sau ngày hôm đó.
Bởi vì, ngày hôm đó, Theo hoàn toàn không biết rằng, đó là cơ hội cuối cùng để anh có thể nhìn thấy Luke.
***
Nhà của Luke nằm ở một nơi cách không xa Quảng trường Rudlane. Với chức vụ đội trưởng của quân đội Đế quốc, mức lương khá hậu hĩnh, nên dù là thường dân, Luke vẫn có thể sắm cho mình một nơi ở khá rộng rãi. Dù vậy, so với những dinh thự hoành tráng của giới quý tộc thì cũng chẳng thấm vào đâu.
Bên trong ngôi nhà hai tầng được xây cất tươm tất với một khoảng sân nhỏ là một không gian vô cùng đơn điệu.
Căn nhà chỉ lác đác vài món đồ nội thất cơ bản và thiết yếu, hầu như không hề có cảm giác của sự sống. Trên chiếc giường ở một góc tầng một, Luke lảo đảo ngồi dậy.
“...”
Ánh nắng lọt qua khung cửa sổ, cảm giác ấm áp của chiếc chăn, và chiếc đồng hồ cậu vô tình liếc nhìn vừa điểm qua 11 giờ sáng.
Sau khi nhập ngũ và được thăng chức đội trưởng, Luke đã bắt đầu cuộc sống ở ký túc xá. Khoảng 80% quân nhân của Đế quốc đều sống trong ký túc xá. Trừ những trường hợp đặc biệt như Leo hoặc có lý do bất khả kháng, hầu hết đều ở lại đây.
Theo quân luật, có một quy tắc khuyến khích mỗi binh sĩ sống trong ký túc xá, và các đội trưởng, trừ Leo, những người phải làm gương cho cấp dưới, dĩ nhiên không thể không tuân theo nguyên tắc đó.
Ngôi nhà này chỉ thỉnh thoảng cậu mới ghé về vào những kỳ nghỉ, nên không có nhiều dấu vết của sự sống là điều tất yếu.
Vì vậy, khi hoàn toàn chuyển từ ký túc xá về đây, cậu cũng đã lo không biết có thể ngủ ngon được không, nhưng đó thực sự là một nỗi lo thừa thãi. Bởi vì, sau một thời gian rất dài, Luke đã có một giấc ngủ vô cùng chất lượng.
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.