Lịch: Thứ 4 và 7. Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 26
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Luke, sau khi lễ nhậm chức kết thúc và thu dọn hành lý từ ký túc xá ra về, đã ghé qua phòng của Feil lần cuối.
Dĩ nhiên là vì tiệc mừng lễ nhậm chức nên chủ nhân của căn phòng không có ở đó, nhưng không sao cả. Luke đã để lại một bức thư viết vội trong phòng của cậu ấy.
Nội dung rất đơn giản. Rằng cậu đã quyết định giải ngũ, địa chỉ nhà, và hy vọng cậu ấy sẽ ghé qua một lần.
“Đọc thư xong tôi đã tưởng mình ngất đi vì kinh ngạc.”
“May đấy. Vì cậu đã không ngất.”
“Rốt cuộc tại sao ngài lại làm vậy ạ? Lẽ nào...”
Feil mấp máy môi như muốn nói điều gì đó. Nhưng lại không thể nào hoàn thành được câu nói đó.
“Là vì không thể trở thành Tổng Tư lệnh à?”
Chắc không có ai dễ đoán được tâm tư như Feil. Quả không sai, trước lời của Luke, đồng tử của Feil khẽ run lên. Thật đáng kinh ngạc, không hiểu với cái tính cách đó thì làm sao mà cậu ấy lại nhập ngũ để kiếm sống được.
“Ừm, cũng có thể nói là vậy. Theo đã trở thành Tư lệnh, nên mọi người sẽ bàn tán ồn ào về tôi đến mức nào chứ? Chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.”
“Thật sự... chỉ vì lý do đó thôi ạ?”
“Feil, điều tôi muốn là vị trí Tổng Tư lệnh. Nhưng tôi đã thua Theo, và dù có cay đắng cũng phải chấp nhận kết quả đó.”
Dù đã giải ngũ rồi, nhưng việc thể hiện bộ mặt phản diện như cũ có đúng không, cậu cũng tự hỏi, nhưng Feil là người thuộc quân đội và còn phải tiếp tục làm việc ở đó.
Vì vậy, có lẽ không nên thể hiện thái độ kiểu ‘thực ra tôi không phải là kẻ xấu như vậy đâu’ trước mặt cậu ấy.
“Chẳng lẽ tôi lại đi làm đảo chính à?”
“Đội trưởng! Những lời như vậy...!”
Dĩ nhiên là không có ý định cũng như năng lực để làm vậy, nhưng có vẻ như câu nói đùa khá hiệu quả, Feil, người nãy giờ chỉ cúi gằm mặt chán nản, đã ngẩng phắt đầu lên.
“Chỉ là đã nỗ lực như vậy mà không được nên cũng có chút bực bội. Ban đầu thì không sao, nhưng nhỡ sau này tôi, ờ? vì muốn báo thù mà làm loạn cả quân đội lên thì sao.”
Chẳng phải ở đâu cũng có chuyện như vậy sao. Những việc mà một nhân vật phản diện, vì không đạt được điều mình muốn, cuối cùng đã mất đi lý trí và nổi điên lên. Dĩ nhiên là Luke không có một chút ý định nào như vậy.
“Tôi... không nghĩ rằng đội trưởng là người như vậy.”
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung. Đồng tử của Feil đã nói lên rất nhiều điều. Cảm giác vẫn không thể hiểu được và bối rối, nhưng sâu thẳm trong đó, thứ thoáng hiện lên là sự tin tưởng.
Feil đã ở trong biệt đội một thời gian khá dài. Việc cậu bám trụ trong cuộc sống quân ngũ không hợp với mình, lại còn ở trong biệt đội có cường độ tác chiến cao, hoàn toàn là vì tiền.
Luke, với tư cách là đội trưởng biệt đội, là một người mạnh mẽ nhưng độc đoán, lạnh lùng và không có một chút tình người nào.
Không, cậu đã từng nghĩ như vậy. Nếu không có vụ án biển thủ quân nhu, có lẽ cậu sẽ tiếp tục nghĩ về Luke như thế. Và không phân biệt trụ sở chính hay chi bộ, tất cả các đội trưởng, các binh sĩ đều coi Luke như vậy.
“Đội trưởng đã giúp đỡ tôi mà. Không hề làm ngơ mà cho đến cùng...”
Nhưng bây giờ cậu đã biết. Rằng những gì nhìn thấy không phải là tất cả. Rằng ở nơi không ai muốn nhìn vào, đã có một khía cạnh nào đó của Luke bị che khuất.
“Cảm ơn vì đã nói vậy, nhưng trong ký ức của cậu, tôi cứ là một gã đội trưởng khốn nạn là đủ rồi.”
Luke đưa tay về phía chiếc hộp đã đẩy sang một bên. Cậu đưa cho Feil tờ giấy đã thấy vào buổi sáng.
“Tôi gọi cậu đến đây là để đưa cho cậu cái đó.”
“Đơn xin giải ngũ... ạ?”
“Đúng vậy.”
Cậu đã truyền đạt ý định muốn rời khỏi quân đội trước khi ngài Veil từ nhiệm, và cũng đã nhận được chữ ký, nên quá trình giải ngũ không có bất kỳ vấn đề nào.
Nhưng để lưu lại trong hồ sơ, thì phải nộp đơn này cho Đơn vị Hành chính. Có như vậy thì chức vụ đội trưởng biệt đội mới được bãi bỏ hoàn toàn và có thể bổ nhiệm một người mới vào vị trí đó.
“Cậu xử lý giúp tôi nhé. Cậu ở Đơn vị Hành chính mà.”
Nếu Luke tự mình đến Đơn vị Hành chính và nộp đơn này, thì nỗ lực cố gắng nhận chữ ký của ngài Veil để giảm bớt ồn ào có thể sẽ đổ sông đổ bể.
Việc gọi Feil đến một nơi yên tĩnh như thế này là để hoàn thành một cuộc giải ngũ lặng lẽ.
“Ngài thực sự có ý định giải ngũ ạ...”
“Đã nói là vậy mà.”
“...Vâng, tôi sẽ xử lý giúp ngài.”
“Chỉ tin ở cậu thôi đấy.”
Feil cẩn thận đặt đơn xin vào trong người. Luke bắt đầu từ từ uống ly nước trái cây mà nãy giờ không hề động đến.
“Vậy bây giờ ngài sẽ làm gì ạ?”
“Tôi à? Sẽ đi chơi.”
“...Dạ?”
“Chính xác hơn là, sẽ rời khỏi đây.”
Luke chỉ nói vậy và cười. Sau đó, cuộc trò chuyện diễn ra một cách suôn sẻ. Từ chuyện bệnh tình của mẹ Feil đã khá hơn rất nhiều, cho đến những câu chuyện phiếm như chứng khó tiêu mà Feil đã mắc phải từ khi chuyển sang Đơn vị Hành chính cũng đã khỏi hẳn.
Feil, lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng, đã có một cuộc nói chuyện rất thoải mái với người cấp trên mà cậu từng thấy khó gần và không mấy yêu thích.
“Đi cẩn thận nhé. Đừng quên xử lý giấy tờ của tôi ngay khi về đấy.”
“Vâng.”
Luke, người đã đích thân ra tận cửa tiễn, còn dặn đi dặn lại rằng đừng làm mất tờ giấy đó trên đường về.
“Đội trưởng, liệu... tôi có thể hỏi ngài sẽ đi đâu không ạ?”
“Ừm, chà...”
“À, nếu bất tiện thì không sao ạ. Tôi đã hỏi một câu không nên rồi. Thật là quá phận... Vậy tôi xin phép đi thật đây ạ.”
Thấy Luke có vẻ đắn đo, có lẽ nghĩ rằng mình đã làm khó anh, Feil lại bắt đầu lúng túng.
“Feil, khi nào tìm được chỗ ở mới, tôi sẽ viết thư.”
“...”
Feil cắn chặt môi rồi gật đầu và quay người đi.
Luke đứng ngoài cửa, nhìn theo bóng lưng của người thuộc cấp cũ đang xa dần. Đang ngẩn ngơ nhìn Feil dần nhỏ lại trong tầm mắt, thì cậu đột nhiên dừng lại rồi chạy ngược về phía Luke.
“Sao vậy? Quên gì à?”
“Hộc... không phải ạ. Thưa đội trưởng.”
Feil cố gắng trấn tĩnh lại hơi thở gấp gáp, rồi đứng thẳng người, giơ thẳng tay phải lên. Ngay sau đó, cậu đặt đầu ngón tay lên đuôi lông mày và chào.
“Thời gian qua, tôi thực sự xin lỗi. Và... xin chân thành cảm ơn ngài.”
Khóe mắt của Feil hơi ươn ướt. Thật sự, là một kẻ không hợp với quân ngũ chút nào.
“...Đã nói là tôi không còn là đội trưởng nữa mà.”
Cuối cùng, Luke cũng không thể không mềm lòng. Cậu mỉm cười hiền hậu và vỗ nhẹ lên vai Feil, người đang để những giọt nước mắt rơi lã chã trên má.
* * *
Nhiệt độ trong phòng Tư lệnh như hạ xuống thêm một bậc. Trước một câu nói của Leo, Theo cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sau gáy.
“Vừa rồi... cậu nói gì vậy? Leo.”
“Tôi vừa từ Đơn vị Hành chính về. Nghe nói một thành viên thuộc Đơn vị Hành chính hôm nay đã trực tiếp xử lý đơn xin giải ngũ của đội trưởng Luke, ngài không biết ạ?”
Nhẩm lại lời của Leo, Theo nhanh chóng nhìn về phía phụ tá của mình, Sion.
“À... mọi người đều không biết ạ. Chuyện đó...”
Sion ngập ngừng rồi giải thích mọi chuyện. Rằng Luke đã thông báo ý định giải ngũ và nhận chữ ký ngay trước khi ngài Veil từ nhiệm.
Sion lúc đó cũng là phụ tá của ngài Veil nên dĩ nhiên không thể không biết. Nhưng có lẽ anh không ngờ rằng không chỉ các binh sĩ mà ngay cả cấp đội trưởng cũng không một ai biết về chuyện này.
“Vì vậy, trong số các giấy tờ tôi đã trình lên ngài Tư lệnh lúc nãy, cũng có cả vấn đề về vị trí trống của đội trưởng biệt đội.”
Theo nhanh chóng lục lọi trên bàn. Và đúng như lời Sion nói, anh đã tìm thấy một văn kiện có nội dung về vị trí trống của đội trưởng biệt đội. Lúc này anh mới từ từ cảm nhận được sự thật. Lời của Leo và Sion, và cả bằng chứng ngay trước mắt.
“...”
Bỗng nhiên trong đầu Theo hiện lên cuộc họp cuối cùng do ngài Veil chủ trì lần trước. Sau khi tên của mình được xướng lên với tư cách là Tổng Tư lệnh, những tràng pháo tay lớn đã vang lên khắp phòng họp.
Ngay cả trong khoảnh khắc đó, Theo vẫn đang nhìn Luke. Cậu ta với vẻ mặt có phần ngơ ngác. Trông không có vẻ cay đắng hay buồn bã vì người được gọi tên không phải là mình.
Và khi tất cả mọi người chúc mừng và chỉ còn lại hai người trong phòng họp, Theo đã nhìn thấy rất rõ. Rằng Luke đã cười với mình. Ngay khoảnh khắc đó, đầu óc anh trở nên trống rỗng và không thể nói được bất cứ điều gì.
Sau đó, anh không có cơ hội nào để nói chuyện với Luke. Chính xác hơn là, từ sau sự việc xảy ra trong cuộc chiến phía đông với Membern. Cũng không có gì lạ. Mối quan hệ giữa anh và Luke vốn dĩ đã luôn duy trì một khoảng cách như vậy.
Nhưng khi nhìn thấy món tráng miệng mà Philip mua về sau kỳ nghỉ, anh lại nhớ đến chuyện đã cùng Luke ra quảng trường. Và cả nụ cười mà anh chưa từng thấy trước đây trong cuộc họp, cứ mãi vướng bận trong lòng. Giống như một cái xương cá không trôi đi được, cứ chốc chốc lại bất ngờ hiện lên một cách khó chịu.
“Leo, nhà của Luke...”
Đó là lúc Theo đang lẩm bẩm như bị ma ám. Quả cầu pha lê bên trong phòng Tư lệnh chuyển sang màu xanh và bắt đầu reo lên.
Nếu màu đỏ có nghĩa là sự xâm lược của quốc gia khác và chiến tranh, thì màu xanh có nghĩa là sự xuất hiện của ma vật hoang dã.
“Thưa Tư lệnh!”
Một thành viên thuộc Quân đoàn 2 vội vàng vào phòng Tư lệnh để hoàn thành nhiệm vụ báo cáo. Thấy có cả Leo ở đó, anh ta có hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng vào tư thế.
“Đã phát hiện một số lượng lớn ma vật được cho là cấp trung ở khu vực núi ngoại ô Twelin.”
Việc ma vật xuất hiện ở gần thủ đô là một vấn đề khá nguy hiểm và cấp bách. Nơi có lượng người qua lại đông nhất Đế quốc chính là Twelin, thủ đô của Đế quốc này.
Nếu ma vật mà xuống làng, có thể sẽ gây ra thiệt hại lớn về người.
“Xin ngài chỉ thị!”
Trong trường hợp này, việc đầu tiên là phái một đội tiên phong có khả năng cơ động tốt để tránh tình huống tồi tệ nhất.
“Ra lệnh cho biệt đội xuất phát...”
Giọng nói của Theo đang hét lên với người lính bỗng từ từ nhỏ dần. Ánh mắt của Sion và Leo đồng thời hướng về phía Theo.
Biệt đội, với khả năng cơ động và năng lực chiến đấu tương ứng. Việc phái đơn vị do Luke chỉ huy, không, đã từng chỉ huy, có lẽ là một lựa chọn có thể nghĩ đến một cách tự nhiên.
“...Thôi được rồi. Ta sẽ tự mình đi.”
“Dạ?”
Theo đeo thanh kiếm đặt ở một bên. Người lính báo cáo cũng mở to mắt với vẻ mặt bối rối. Đến nỗi cậu ta còn gửi ánh mắt cầu cứu về phía Leo bên cạnh, nhưng vô ích. Vì anh ta cũng ngạc nhiên không kém.
“Tư lệnh, hay là để đơn vị của chúng tôi đi. Ngài không cần phải tự mình đi đâu ạ...”
Leo cười gượng gạo và chắn trước mặt anh. Nếu là ma vật cấp cao thì không nói. Ma vật cấp trung mà Tư lệnh lại trực tiếp xuất động sao. Nhưng Theo không dừng bước.
“Sion.”
“Vâng.”
“Công việc còn lại ta sẽ xử lý sau khi về. Và Leo. Nhờ cậu điều tra thông tin về người lính đã nhận đơn xin giải ngũ của Luke. Nội dung thì lát nữa ta sẽ nghe.”
“Không... Tư lệnh. Ngài thực sự định đi ạ?”
Đây là một việc mà chỉ cần một đội trưởng và một số ít thành viên cũng có thể giải quyết được. Hơn nữa, Theo của bây giờ khác hẳn với con người luôn lạnh lùng thường ngày.
Giọng nói và biểu cảm, thoáng nhìn thì không khác gì mọi khi, nhưng không hiểu sao trong mắt anh lại như đang sôi sục một cơn giận dữ giống như sát khí.
“Phải.”
Trước thái độ kiên quyết, ngay cả Leo cũng không thể nào ngăn cản được. Cuối cùng, vị Tư lệnh đã một mình ung dung rời khỏi phòng. Nhìn theo bóng lưng của anh, Leo thở dài một hơi.
“Tư lệnh có gì đó...”
Lúc đó, Sion, người cũng bối rối không kém Leo, từ từ mở miệng.
“Trông ngài ấy có vẻ tức giận, chắc là tôi nhầm lẫn phải không ạ...?”
“...Chà.”
Leo đáp lại một cách ngắn gọn. Có lẽ Sion ở bên cạnh cũng đã cảm nhận được nhiều hơn thế. Bầu không khí của anh đã thay đổi rõ rệt ngay khi nghe tin Luke đã giải ngũ.
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.