Lịch: Thứ 4 và 7. Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 27
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
* * *
Đội trưởng biệt đội Luke đã rời khỏi quân đội Đế quốc.
Sự thật gây sốc đó đã dần dần lan truyền khắp các thành viên trong quân đội. Feil đã chịu trách nhiệm xử lý đơn xin của Luke, nhưng không thể thực hiện một cách hoàn toàn lặng lẽ.
Vì Feil ở Đơn vị Hành chính có cấp bậc chưa cao, nên trong quá trình xử lý đơn, một số sĩ quan cấp trên đã tự nhiên biết được chuyện này.
Sau đó thì đúng như dự đoán. Những người có liên quan ở Đơn vị Hành chính biết được chuyện này đã ngay lập tức truyền tai cho các đơn vị khác. Dĩ nhiên, dù không phải là họ thì sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ được biết đến.
“Là bỏ trốn rồi.”
“Bỏ trốn?”
“Nghĩ xem. Bị đá khỏi vị trí Tư lệnh rồi còn gì. Từ trước đến nay gã đó đã làm cho đội trưởng Theo... à không, Tư lệnh của chúng ta phải bực mình đến mức nào chứ? Sợ bị trả thù nên mới chuồn đi thôi.”
“Nếu thật sự là vậy thì mất mặt quá... Chắc không phải là vì xấu hổ thôi sao? Làm ầm ĩ lên như vậy mà không được.”
“Chắc cũng có cả lý do đó.”
Feil nghe được câu chuyện của các binh sĩ đang canh gác trên đường đến trụ sở.
Quả không sai, trước tin đồn đã lan rộng, mọi người đều hăng say thêm mắm thêm muối. Cách xưng hô cũng đã đổi từ đội trưởng thành ‘gã đó’.
Bất kỳ công dân Đế quốc nào cũng đều ngưỡng mộ quân đội Đế quốc uy nghiêm, nhưng nếu biết được sự thật này, có lẽ họ sẽ không bao giờ nhìn bằng ánh mắt đó nữa.
“Làm gì vậy? Ngài Tư lệnh đang đợi đấy.”
“À, vâng. Xin lỗi.”
Những khuôn mặt của các binh sĩ đang hăng say nói xấu Luke trông vui vẻ hơn bao giờ hết. Vì mãi nhìn cảnh tượng đó mà dừng bước một lúc, cậu đã bị Sion mắng một câu.
“Vào đi.”
Feil cúi đầu chào Sion rồi nhìn vào cánh cửa khổng lồ. Lần trước vì vụ án biển thủ quân nhu mà bất đắc dĩ phải vào phòng họp nơi các đội trưởng tập trung, tim đã đập thình thịch như muốn chết đi được, bây giờ lại là phòng Tư lệnh. Feil nuốt nước bọt rồi gõ cửa.
Khi có tiếng cho phép vào từ bên trong, Feil cẩn thận mở cửa.
“Xin chào Tư lệnh. Tôi là Feil, binh sĩ cấp trung thuộc Đơn vị Hành chính số 2.”
Feil chào với giọng nói đầy kỷ luật. Theo, người đang xem tài liệu, đưa mắt nhìn cậu rồi nhận lời chào và chỉ về phía trước.
“Ngồi đi.”
“Vâng.”
Theo đứng dậy khỏi ghế và ngồi xuống đối diện Feil. Mới chỉ mở miệng với Tổng Tư lệnh được hai lần mà đã cảm thấy như nghẹt thở.
Bản thân không khí của phòng Tư lệnh này đã như vậy, và uy áp của người đàn ông tên Theo Redrique này cũng thật đáng gờm.
“Xin lỗi vì đã gọi cậu trong lúc đang làm việc.”
“À, không có gì ạ.”
Feil không kìm được sự căng thẳng mà nói lắp.
“Mà này, cũng bất ngờ thật.”
“Dạ?”
“Khi nghe nói có một thành viên của Đơn vị Hành chính đã xử lý đơn xin giải ngũ của đội trưởng Luke, ta đã bán tín bán nghi, không ngờ lại là cậu. Chẳng phải cậu thuộc phe ghét Luke sao?”
“À...”
Feil nuốt nước bọt. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu rằng phải giữ cho tinh thần tỉnh táo.
Nhìn từ bên ngoài, cậu là nạn nhân bị Luke lợi dụng một cách đẹp đẽ. Một người lính cấp dưới đáng thương, bị ép phải trộm đồ theo chỉ thị của Luke trong vụ án biển thủ quân nhu. Đó là vai trò của Feil đối với bên ngoài.
Vậy mà cậu lại sẵn lòng, lại còn là âm thầm xử lý đơn xin giải ngũ của vị đội trưởng đã ép mình phạm tội? Chắc chắn trong mắt người khác sẽ trông rất kỳ lạ.
Vậy thì, sự thật rằng cậu đã chấp nhận yêu cầu của Luke để trả ơn và hoàn thành đạo lý đối với những gì đã nhận được, tuyệt đối không được để lộ ra.
“V-vì vậy nên tôi mới xử lý giúp ạ.”
“Cái gì?”
“Vì đội trưởng Luke... nói rằng sẽ giải ngũ, thành thật mà nói, đối với tôi đó là một chuyện tốt hơn, nên tôi đã xử lý giúp ạ.”
“...Ra vậy.”
Có lẽ vì cho rằng cũng có phần hợp lý, Theo gật đầu.
“Vậy cậu có biết không? Tại sao Luke lại giải ngũ. Lại còn đột ngột như vậy.”
Lý do Luke rời khỏi quân đội Đế quốc, đó là câu hỏi mà Feil cũng đã từng hỏi khi đến nhà lần trước.
‘Chỉ là đã nỗ lực như vậy mà không được nên cũng có chút bực bội. Ban đầu thì không sao, nhưng nhỡ sau này tôi, ờ? vì muốn báo thù mà làm loạn cả quân đội lên thì sao.’
Ngài Luke đã trả lời như vậy. Rằng ngài phải chấp nhận thất bại trước Tư lệnh, nhưng vì quá cay đắng nên không thể nào ở lại quân đội được nữa.
Nếu là Feil của trước đây, có lẽ cậu đã tin vào những lời đó. Vừa nghĩ rằng một người tham lam và độc đoán như Luke thực sự có thể gây ra vấn đề gì đó như báo thù sau này.
“Chuyện đó...”
Nhưng Feil đã nhận ra được con người thật của Luke, và dù không trực tiếp hỏi hay nói với Luke, nhưng cậu cũng đã đoán được rằng có một lý do thực sự khác khiến ngài ấy rời khỏi quân đội Đế quốc.
“Lời này có lẽ tôi không nên nói trước mặt ngài Tư lệnh, nhưng có lẽ đội trưởng Luke nói rằng vì cay đắng khi bị tụt lại trong cuộc đua giành chức Tư lệnh nên không thể ở lại quân đội được nữa... hình như là nói như vậy ạ.”
Và có vẻ như Luke không muốn cho ai biết được nội tâm của mình. Vì vậy, Feil đã truyền đạt lại y nguyên lời của Luke. Dù sao thì những lời cậu trực tiếp nghe được từ miệng ngài ấy cũng chỉ có vậy.
“...”
Lần này, Theo không nói gì trước lời khai đó. Anh không gật đầu, cũng không đáp lại điều gì. Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua.
“Cậu có biết địa chỉ nhà của Luke không?”
“Dạ?”
“Tôi đã hỏi Đơn vị Hành chính, nhưng nghe nói Luke không đăng ký địa chỉ nhà riêng.”
Thông thường, các thành viên không sử dụng ký túc xá phải đăng ký địa chỉ một cách cẩn thận là nguyên tắc, nhưng Luke đã sống ở ký túc xá ngay từ khi nhập ngũ vào quân đội Đế quốc. Vì vậy, có vẻ như cậu không đăng ký địa chỉ nhà riêng.
Hơn nữa, theo quân luật, một quân nhân đã giải ngũ được xếp vào loại thường dân. Dù có thông tin về vị trí của ngôi nhà đó ở đâu đi nữa, cũng không thể tùy tiện tiết lộ thông tin cá nhân của một thường dân. Dù là Tổng Tư lệnh cũng không ngoại lệ.
“Chuyện đó...”
“Nếu cậu biết, xin hãy nói cho ta biết.”
Feil lại một lần nữa rơi vào tình thế khó xử. Bàn tay đang nắm chặt lại vô thức siết chặt hơn. Và cậu từ từ mở miệng.
Feil siết chặt nắm đấm đặt dưới bàn. Đó là để trấn tĩnh lại bản thân.
“Xin lỗi. Thưa Tư lệnh.”
Feil cúi đầu trước mặt Theo.
Cậu cũng biết. Rằng trong quân đội, thứ quan trọng như mạng sống chính là trật tự cấp bậc. Thậm chí còn có lời đồn rằng ngày xưa, nếu cấp trên bảo chết, thì dù không thể chết thật cũng phải giả vờ chết. Hơn nữa, Theo không phải là một cấp trên bình thường mà là Tổng Tư lệnh của quân đội Đế quốc.
Cậu biết rằng trong câu trả lời dâng lên cậu không được có bất kỳ lời nói dối nào, nhưng bản thân cũng không thể làm khác được.
“Địa chỉ của đội trưởng Luke, tôi cũng không rõ ạ.”
“Ta nghe nói cậu đã ở trong biệt đội khá lâu. Chắc hẳn đã gặp nhau vì vấn đề xử lý đơn xin giải ngũ, vậy mà vẫn không biết à?”
“Vâng... không biết ạ.”
Đối với Feil, Luke, người đã che giấu tội lỗi của mình và giúp đỡ rất nhiều trong việc chăm sóc gia đình, quan trọng hơn rất nhiều so với vị chỉ huy quân đội đang ở trước mặt.
Dĩ nhiên Luke không biết, và có thể cũng không mong muốn điều này, nhưng dù vậy, Feil cũng không muốn tùy tiện tiết lộ thông tin của cậu.
“Không thể giúp được ngài, tôi thực sự xin lỗi.”
“...Không sao. Ta mới là người phải xin lỗi vì đã gọi cậu đến một cách đột ngột. Cậu có thể đi được rồi.”
Feil cúi chào một cách trang trọng rồi rời khỏi phòng Tư lệnh. Theo ngẩn ngơ nhìn vào chiếc ghế trống đối diện rồi kéo quả cầu pha lê liên lạc bên cạnh lại gần.
Anh quen thuộc gõ vào quả cầu. Nơi cần kết nối không phải là trong quân đội, mà là bên ngoài.
* * *
Luke đã giải ngũ. Việc cậu rời khỏi quân đội Đế quốc ngay sau khi Theo trở thành Tổng Tư lệnh đã đủ để làm chấn động toàn bộ quân đội.
Nơi nào có người tụ tập, nơi đó không thể tránh khỏi những lời đồn đoán, và câu chuyện lan ra từ Đơn vị Hành chính đã nhanh chóng bao trùm khắp các ngóc ngách của trụ sở.
“Vị trí đội trưởng biệt đội hiện đang trống, chúng ta nên xử lý thế nào ạ?”
Trong phòng họp rộng lớn. Đội trưởng Quân đoàn 5, Seth, từ từ mở miệng. Hôm nay là ngày họp toàn thể đầu tiên sau khi Theo trở thành Tổng Tư lệnh.
“Tình hình quá đột ngột, chúng ta cần phải có biện pháp đối phó ạ.”
Đội trưởng Quân đoàn 6, Ned Villian, tiếp lời Seth. Anh ta cố ý nhấn mạnh từ đột ngột.
“Không, vốn dĩ chuyện này có hợp lý không ạ?”
Nhân cơ hội đó, Mael cao giọng như thể đang tức giận.
“Giải ngũ mà không nói một lời với các đội trưởng khác là sao ạ!”
“Mael, ngài Tư lệnh cũng đang ở đây. Hạ giọng xuống.”
“Roena, bây giờ mà còn bình tĩnh được à? Đội trưởng Luke, à không, bây giờ cũng không còn là đội trưởng nữa. Gã đó đã vô trách nhiệm bỏ rơi quân đội, mà lại bảo chúng ta cứ để yên như vậy sao?”
Trước lời nói đó, một vài đội trưởng gật đầu đồng tình.
“Dù là đã nhận được chữ ký của ngài Veil trước khi từ nhiệm, nhưng đây là một hành động quá vô phép tắc. Chỉ vì bị thua trong cuộc cạnh tranh chức Tổng Tư lệnh mà lại rời khỏi quân đội ngay lập tức!”
Đội trưởng Quân đoàn 4, Winny, cũng hùa theo ý kiến của Mael. Và Seth, Ned cũng đồng tình với không khí chỉ trích Luke, bắt đầu đóng dấu cậu là một quân nhân vô trách nhiệm, một kẻ phản bội đã ra đi một cách cảm tính vì không thể trở thành Tổng Tư lệnh.
“Mọi người có vẻ hơi quá khích rồi đấy, bình tĩnh lại đi.”
Leo thở dài một hơi và nhìn quanh các đội trưởng đang tức giận.
“Chúng ta còn chưa biết đội trưởng Luke có thực sự quyết định giải ngũ vì không thể trở thành Tổng Tư lệnh hay không, hay là có lý do nào khác, mà lại kết tội cậu ấy như vậy thì có vẻ hơi lạc đề rồi đấy.”
“Leo, cậu đúng là mềm yếu thật. Nhìn mà không biết à? Ruột gan gã đó trong suốt đến mức tôi nhìn thấu cả rồi!”
Mael cười khẩy đáp lại.
“Không phải vậy sao, thưa Tư lệnh?”
Mael tự nhiên chuyển câu hỏi sang cho Theo. Ngay lập tức, ánh mắt của tất cả các đội trưởng, bao gồm cả Leo và Mael đang tranh cãi, đều hướng về phía Theo. Khuôn mặt của Theo, người từ nãy đến giờ vẫn giữ nguyên một biểu cảm, vẫn vô cảm.
“Việc Luke giải ngũ mà không thông báo cho chúng ta rõ ràng là một hành động vô trách nhiệm.”
Trước lời của Theo, khuôn mặt Mael sáng bừng lên.
“Nhưng đây là cuộc họp bàn về các vấn đề quân sự, chứ không phải là một phiên tòa để xét xử lỗi lầm của ai đó.”
“À... vâng. Xin lỗi.”
“Xin lỗi.”
Trước lời của Theo, các đội trưởng đang ồn ào cúi đầu.
“Vậy thưa Tư lệnh, vị trí trống của đội trưởng biệt đội nên được xử lý như thế nào ạ?”
Roena, người đã lên chức đội trưởng Quân đoàn 1, tự nhiên chuyển chủ đề như để thay đổi không khí. Đây mới là vấn đề quan trọng nhất của cuộc họp hôm nay.
“...”
Trước câu hỏi của cô, Theo có vẻ đắn đo, vuốt cằm.
“Vấn đề đó, chúng ta hãy suy nghĩ thêm một chút. Khác với việc vị trí đội trưởng của ta bị trống khi ta trở thành Tổng Tư lệnh, đây là một vị trí trống ngoài dự kiến.”
Vấn đề về Luke đã được kết thúc và bỏ qua như vậy. Sau đó, cuộc họp diễn ra một cách suôn sẻ. Các cuộc thảo luận về nhiều vấn đề khác nhau được tiếp tục, và cuộc họp kéo dài khoảng một giờ đã kết thúc một cách lặng lẽ, khác hẳn với sự quá khích ban đầu.
Khi Theo rời khỏi phòng họp trước, Sion lập tức đi theo bên cạnh.
“Sion, sau đây có lịch trình quan trọng nào không?”
“Hôm nay ngoài cuộc họp ra thì không có việc gì quan trọng khác ạ.”
“Vậy à? Vậy thì ta sẽ ra ngoài một lát. Có lẽ sẽ quay lại trong vòng một giờ.”
“Bây giờ ạ?”
“Phải.”
“Vâng. Tôi biết rồi.”
Theo đưa tài liệu cuộc họp cho Sion, dặn rằng nếu có việc gấp thì hãy liên lạc qua quả cầu pha lê rồi nhanh chóng rời khỏi tòa nhà chính.
Với đôi chân dài, anh nhanh chóng tiến đến cổng chính của trụ sở, một bóng người tiến lại gần và cúi người.
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.