Lịch: Thứ 4 và 7. Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 28
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
“Thưa tiểu Công tước.”
Đó không phải là người thuộc quân đội Đế quốc. Không ai khác, chính là quản gia của Công tước gia Redrique, Gwen. Ông, người toát ra vẻ trung hậu tao nhã, cúi chào Theo một cách trang trọng.
“Xin lỗi vì đã để ông phải đợi.”
“Không có gì ạ. Đây là công việc của tôi.”
“Vậy, thông tin tôi nhờ thì sao?”
Gwen lấy ra một tờ giấy nhỏ từ trong người. Ông đưa cho Theo tờ giấy được gấp làm đôi một cách ngay ngắn.
“Đây là nơi có dinh thự của ngài Luke mà ngài đã nói.”
Theo mở tờ giấy ra và xác nhận nội dung. Ở đó có ghi một địa chỉ xa lạ. Là thông tin mà anh đã không thể nghe được từ Feil lần trước.
Cuối cùng, không thể lấy được thông tin từ thuộc cấp, Theo sau một hồi đắn đo đã quyết định phải mượn sức mạnh của gia tộc.
Công tước gia Redrique uy tín của Đế quốc. Chỉ cần quyết tâm, không có thông tin nào ở Đế quốc này mà họ không thể tìm ra được. Việc tìm ra địa chỉ nhà của một cá nhân không phải là chuyện khó.
“Xuất phát ngay thôi.”
Trước lời của Theo, Gwen gật đầu và chỉ về một phía. Ở đó có một chiếc xe ngựa được khắc huy hiệu của gia tộc Redrique.
Chiếc xe ngựa chạy ngang qua Quảng trường Rudlane. Theo vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngày anh làm giám sát viên cho Luke, cùng Luke đi dạo trên quảng trường đó, cảm giác như một giấc mơ. Vị ngọt pha lẫn đắng của viên socola Nama lúc đó như vẫn còn vương vấn trong miệng.
Sau một hồi chạy hết tốc lực, phong cảnh xung quanh bắt đầu từ từ thay đổi. Quảng trường ồn ào, tấp nập người dân Đế quốc dần dần trở nên yên tĩnh và vắng vẻ.
Chiếc xe ngựa đang chạy nhanh bỗng từ từ dừng lại ở một điểm nào đó. Theo với bước chân có phần vội vã, bước xuống xe.
“Ở kia ạ, thưa tiểu Công tước.”
Người đánh xe đã đưa xe đến đúng vị trí, cúi đầu và chỉ về phía bên cạnh. Một ngôi nhà hai tầng gọn gàng lọt vào mắt.
“Gwen, ông đợi ở đây.”
“Vâng.”
Khu vườn nhỏ bao quanh dinh thự rất sạch sẽ. Có vẻ như đã được chăm sóc khá kỹ lưỡng. Sau khi liếc nhìn qua đó một lúc, anh tiến đến trước cửa nhà và không do dự mà gõ cửa.
“...”
Anh đợi một lúc nhưng không có tiếng động nào từ bên trong.
“Luke, là Theo đây. Nếu có ở trong thì ra đi.”
Lần này anh đã lên tiếng, nhưng tình hình không thay đổi. Có thể suy ra hai khả năng. Luke đã ra ngoài một lúc, hoặc là có ở nhà nhưng cố tình không ra.
Khi Theo định gõ cửa thêm một lần nữa, anh cảm nhận được ánh mắt từ phía dưới. Anh quay đầu lại và thấy một cô bé gái với mái tóc được tết hai bím xinh xắn đang nhìn chằm chằm lên Theo.
“Chú đến tìm người đẹp ạ?”
“...Người đẹp?”
Khi Theo hỏi lại như thể không hiểu, cô bé chỉ vào nhà của Luke.
“À... phải.”
“Nhưng mà biết làm sao đây ạ? Người đẹp đã đi từ hôm qua rồi.”
“...Cái gì?”
Trái tim vốn luôn bình tĩnh bỗng đập thình thịch. Máu trong người như lạnh đi.
“Đây bây giờ là nhà trống rồi ạ! Không có ai ở đâu.”
Trước lời của cô bé, đôi mắt của Theo dao động mạnh mẽ. Anh chưa bao giờ nghĩ đến. Về khả năng thứ ba, rằng Luke đã rời khỏi nơi này mãi mãi.
***
Một điều duy nhất khiến người ta hài lòng về quân đội chính là tốc độ xử lý công việc. Dĩ nhiên, nếu là những việc bất lợi cho họ thì cũng có khi bị kéo dài, nhưng khi đối mặt với những vấn đề trọng đại như việc giải ngũ của một đội trưởng thì không như vậy.
Mới chỉ giao đơn xin giải ngũ cho Feil chưa được bao lâu, một lá thư xác nhận đã được gửi thẳng đến nhà của Luke.
“Quả nhiên là nhanh thật.”
Cậu vừa uống trà vừa từ từ đọc qua văn bản xác nhận tất cả các thủ tục liên quan đến việc giải ngũ đã được hoàn tất.
Nội dung khá dài, nhưng hầu hết đều là những lời sáo rỗng. Cùng với thông báo rằng những thông tin cá nhân không thuộc diện bắt buộc lưu trữ đã được hủy ngay sau khi xử lý giải ngũ, ở cuối cùng là một lời cảnh báo nghiêm khắc rằng bất kỳ thông tin nào nghe và thấy được trong quân đội đều không được tiết lộ ra bên ngoài.
Đối với một quốc gia, thông tin quân sự dù là nhỏ nhặt nhất cũng gần như là bí mật cấp một, nên đó có lẽ là một biện pháp tất yếu.
“Tốt rồi. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi.”
Luke nhếch mép cười và uống cạn tách trà. Vị đắng đặc trưng của thảo mộc lan tỏa trên đầu lưỡi.
Việc đầu tiên cần làm là rao bán ngôi nhà này. Cậu không có nhiều kỷ niệm đẹp về nó. Thậm chí cậu còn không có ký ức nào về việc ở lại ngôi nhà này đủ lâu để có thể gọi là kỷ niệm.
Vì vậy, dù là dinh thự do chính mình sắm sửa, cậu cũng không đăng ký riêng trong hồ sơ quân nhân. Dù vậy, có lẽ vì đây là ngôi nhà đầu tiên cậu mua, nên khi sắp phải rời đi, cậu lại cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng cậu không thể bị níu chân bởi sự tiếc nuối đó. Luke nhanh chóng xử lý vấn đề nhà cửa, rồi lập tức thu dọn hành lý. Cậu định sẽ rời khỏi thủ đô.
Vì phải đi khá xa, nên việc tối thiểu hóa hành lý là có lợi nhất. Cậu chủ yếu gói ghém những vật dụng cần thiết ngay lập tức.
Vì sẽ đến một nơi hoàn toàn mới, nên tiền bạc là quan trọng nhất. Tiền lương cấp đội trưởng, các khoản phụ cấp nguy hiểm và hỗ trợ huấn luyện.
Hơn nữa là các khoản tiền thưởng nhận được khi chiến thắng trong chiến tranh. Thêm vào đó, khi không sử dụng hết số ngày nghỉ phép được cho, thường cũng sẽ được quy đổi thành tiền.
Tức là, Luke có thừa tiền trong tay. Đây không phải là điều cậu cố ý. Nếu phải nói chính xác, thì gần như là không thể tiêu tiền chứ không phải là không tiêu.
Các đội trưởng khác trong kỳ nghỉ có thể đi chơi đâu đó hoặc thỏa sức xa xỉ, nhưng Luke lại không có thời gian cho việc đó. Làm thế nào để đưa Theo lên chức Tổng Tư lệnh một cách nhanh nhất, những trăn trở đó và cả việc phải diễn tròn vai một đối thủ, khiến cậu không có cả thời gian để nghĩ đến hay tận hưởng những thứ xa xỉ như vậy.
“Việc này thì ra lại có ích như vậy.”
Suy cho cùng, bất cứ việc gì cũng cần đến tiền. Luke cảm thấy như thể mình đã có được một đồng minh vững chắc cho kế hoạch lần này. Không có chút do dự nào khi rời khỏi nhà.
Không có chút sợ hãi nào khi bước những bước chân đầu tiên của sự ra đi. Suy nghĩ duy nhất lúc này chỉ là cảm giác nhẹ nhõm.
“Là người đẹp kìa!”
Khi vừa rời khỏi nhà, một giọng nói quen thuộc vang lên từ đâu đó.
“Hửm?”
Cậu quay đầu lại thì thấy không có ai ở hướng phát ra âm thanh. Mãi cho đến khi cảm nhận được có bàn tay đang kéo quần mình, Luke mới cúi đầu xuống.
“À, là em à.”
Luke khẽ cười. Bé gái cậu đã gặp vài ngày trước đang vẫy đôi tay nhỏ xíu như búp măng chào cậu.
“Em đang làm gì một mình vậy? Mẹ đâu?”
“Mẹ đi chợ rồi ạ. Lia đang tự đi dạo!”
Tên con bé là Lia à. Khóe miệng Luke nhẹ nhàng giãn ra.
“Được rồi, Lia à. Đừng đi đâu quá xa một mình nhé. Chơi ở gần đây thôi, được không?”
Lia gật đầu lia lịa. Rồi cô bé bỗng nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó. Chính là chiếc ba lô mà Luke đang đeo.
“Anh trai đẹp đi đâu vậy ạ?”
Trước cách xưng hô đã thay đổi nhanh chóng, Luke khẽ bật cười.
“Ừm, Lia này.”
“Dạ?”
“Có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp nhau rồi.”
“Tại sao ạ? Anh không gặp Lia nữa ạ?”
Cô bé ngạc nhiên mở to mắt.
“Không phải vậy. Chỉ là anh phải đi một nơi rất xa. Sẽ không quay lại đây nữa. Nên hôm nay là lần cuối cùng.”
Thực ra không cần phải giải thích cặn kẽ những điều này cho một đứa trẻ. Nhưng không hiểu sao, những lời nói cứ tuôn ra khỏi miệng Luke. Có lẽ vì cậu thực sự cảm thấy đây là lần cuối cùng.
“Đừng làm mẹ buồn nhé. Sống khỏe mạnh nha nhóc.”
“Hứ... tiếc quá. Mới vừa thân nhau mà.”
Lia chu môi một cách đáng yêu. Trước lời nói “thân nhau” của cô bé, cậu cảm thấy thật lạ. Có lẽ vì đối với Luke, đây là những lời cậu không mấy khi được nghe.
Khi sắp phải bỏ lại tất cả và ra đi, cả Feil và cô bé hàng xóm này, không hiểu sao ai cũng làm lòng cậu xao động.
Nhưng Luke biết. Rằng khi ra đi, tuyệt đối không được ngoảnh đầu lại. Và lòng cậu cũng không phải là thứ dễ dàng yếu mềm vì những điều như vậy.
“Lia, đưa tay ra nào.”
Lia nghiêng đầu rồi ngoan ngoãn chìa tay ra. Luke lục lọi túi trước của ba lô rồi đặt một chiếc cúc áo vào tay Lia.
“Món quà cuối cùng.”
“Oa! Đẹp quá...”
Bên trong chiếc cúc áo là những hình vẽ khá phức tạp, là huy hiệu tượng trưng cho quân đội Đế quốc. Đó là chiếc cúc áo dưới cùng trên bộ quân phục cậu mặc khi lần đầu được bổ nhiệm, được tháo ra theo một truyền thống riêng của quân đội Đế quốc.
Tháo một chiếc cúc trên bộ quân phục mặc trong lễ bổ nhiệm, sau đó tự tay khắc tên mình vào mặt sau rồi trao đổi với người đồng đội mà mình trân quý. Đó là để cầu chúc cho sự may mắn của nhau trong cuộc sống quân ngũ sau này.
Nhưng lúc đó, Luke không nghĩ đến ai để trao đổi nên đã giữ một mình. Cứ để lại thì lại thấy vướng bận trong lòng nên đã mang theo, nhưng có lẽ, để nó lại đây là tốt nhất.
“Cái này cho em thật ạ?”
“Ừ. Cứ coi nó như một lá bùa hộ mệnh đi. Có nó thì em sẽ không bị ốm hay bị thương đâu.”
Vì là một truyền thống trao đổi để cầu chúc may mắn thông qua chiếc cúc áo, nên cũng không phải là nói sai.
“Vậy tạm biệt nhé.”
Luke xoa đầu Lia một lần rồi từ từ đứng dậy. Lia vẫy tay chào theo bóng lưng đang xa dần của Luke.
Và chính xác là vào ngày hôm sau. Lia đã gặp Theo trước cửa nhà của Luke trên đường đi làm việc vặt cho mẹ về.
“Nhưng mà biết làm sao đây ạ? Người đẹp đã đi từ hôm qua rồi. Đây bây giờ là nhà trống rồi ạ! Không có ai ở đâu.”
“...Cái gì?”
“Anh trai đẹp đã đi từ lúc nãy nãy rồi ạ.”
Khuôn mặt Theo cứng đờ lại.
“Cậu ấy... có nói là đi đâu không?”
Một sự bồn chồn không rõ nguyên nhân dâng lên trong lòng. Cô bé từ từ lắc đầu.
“Cái đó thì anh ấy không nói ạ. Nhưng anh ấy nói sẽ không quay lại đâu! Đi xa lắm.”
Cơ thể Theo như mất hết sức lực. Thấy anh không nói gì và thất thần, Lia có lẽ nghĩ rằng anh không tin lời mình, liền lục lọi trong túi.
“Thật mà! Cái này anh ấy còn cho em làm quà cuối cùng nữa.”
Ngay lập tức nhận ra chiếc cúc áo, Theo nhíu mày. Anh có thể nhận ra ngay đó là chiếc cúc áo được trao đổi trong lễ bổ nhiệm. Theo từ từ cầm lấy chiếc cúc và xem xét mặt sau.
LUKE
Tên của chủ nhân chiếc cúc được khắc ở đó.
“Thật đúng không?”
“...Phải rồi.”
Theo nở một nụ cười lạnh lẽo. Khóe miệng anh trễ xuống như một người đã mất hết sức lực.
“Anh nhờ em một việc được không?”
Lia gật đầu lia lịa. Trước những người có khuôn mặt đẹp trai, trẻ con thường rất dễ có thiện cảm.
“Liệu chiếc cúc áo này... anh có thể lấy được không? Dĩ nhiên không phải là ép buộc đâu.”
“Cái này ạ? Nhưng mà...”
Lia ngập ngừng. Nhưng rồi sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, cô bé gật đầu.
“Được ạ. Em cho anh.”
“Cảm ơn em.”
Đúng lúc đó. Từ xa, tiếng mẹ gọi Lia vọng lại.
“Vậy em đi đây ạ! Tạm biệt!”
Lia vội vàng chạy về nhà. Trước câu hỏi của mẹ rằng đã làm gì, Lia gãi đầu.
“Mẹ ơi, món quà con nhận được hôm qua con cho anh kia rồi.”
“Hửm? Tại sao? Con thích món quà đẹp đó lắm mà.”
“Dạ thôi. Vì trông anh ấy có vẻ buồn. Nên con cho anh ấy.”
Lia ló đầu qua khe cửa và nhìn về phía nhà của Luke. Ở đó đã không còn ai nữa.
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.