[NOVEL] Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này - Chương 29

Lịch: Thứ 4 và 7. Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>

Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 29

Tác giả: 문하루

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

Sau khi gặp Lia, Theo lập tức quay về trụ sở quân đội Đế quốc. Theo sau vị Tư lệnh đã quay lại đúng sau một giờ đồng hồ, Sion để ý sắc mặt của anh. 

Khác với lúc đi, không khí hay biểu cảm, có điều gì đó đã thay đổi rõ rệt. Dù muốn hỏi đã có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, nhưng vì có thể là chuyện riêng tư nên cũng không dám tùy tiện mở miệng.

 

“Sion.”

 

Một giọng nói trầm thấp. Sion căng thẳng đáp lại.

 

“Hãy sắp xếp danh sách những thành viên phù hợp với vị trí đội trưởng biệt đội rồi trình lên cho ta.” 

“Dạ? Bây giờ ạ?”

 

Trong cuộc họp hôm nay, Theo rõ ràng đã nói rằng sẽ suy nghĩ thêm về vị trí trống của đội trưởng biệt đội. Mới nói vậy chưa đầy một ngày mà đã ra một mệnh lệnh khác, khiến Sion không thể không thắc mắc.

 

“Ta đã suy nghĩ nông cạn. Không thể nào để trống vị trí đội trưởng quá lâu được. Nếu để trống quá lâu, các thành viên cũng có thể sẽ bất an. Chẳng phải ưu điểm của một tổ chức quân đội là có thể thay thế bằng bất kỳ ai khác sao?” 

“À, vâng... tôi biết rồi ạ.”

 

Giọng điệu của Theo có chút sắc bén. Trước bộ dạng lần đầu tiên xuất hiện của anh, Sion cũng không dám nói thêm gì. Sion đáp rằng sẽ nhanh chóng lựa chọn danh sách rồi rời khỏi phòng Tư lệnh. 

Theo kéo những công văn mà ban ngày chưa kịp xem xét về phía trước.

 

“Haizz.”

 

Nhưng trước cả khi kịp đọc chữ đầu tiên, một cảm giác ngột ngạt đã ập đến. Theo từ từ lấy chiếc cúc áo của Luke ra khỏi túi.

 

“...”

 

Sau khi im lặng ngắm nhìn vật đó, anh mở một ngăn kéo và đặt chiếc cúc vào trong. Bên cạnh đó, là chiếc cúc áo của chính Theo, cũng chưa từng được trao đổi trong lễ bổ nhiệm, đang nằm đó.


***


Học viện Sĩ quan quân đội Đế quốc, dù nằm ở phía bắc Twelin, nhưng lại là một tòa nhà được xây dựng bằng cách đẽo gọt một ngọn núi hiểm trở ở ngoại ô thủ đô, nên trông giống như một nhà tù sừng sững trên một khu đất rộng lớn. 

Vì là nơi nối liền với phía bắc, nên xung quanh toàn là núi, và vì cách xa khu vực trọng yếu, nên dù nằm trong thủ đô, đây vẫn là một thế giới hoàn toàn tách biệt với văn minh.

 

“Kể từ hôm nay, các cậu là những học viên đáng tự hào của học viện sĩ quan! Ngay từ khoảnh khắc đặt chân vào đây, các cậu phải quên hết con người của mình từ trước đến nay!”

 

Vị hiệu trưởng của học viện sĩ quan đang đứng trên khán đài, gân cổ lên và bắt đầu tuôn ra một bài diễn văn. 

Rằng phải từ bỏ con người của mình, rằng bây giờ phải có một tinh thần vững vàng để chịu đựng những buổi huấn luyện như địa ngục, những lời lẽ nhằm thiết lập kỷ cương ngay từ đầu khiến khuôn mặt của các tân học viên đang xếp hàng dần dần chuyển sang vẻ hoang mang.

 

“Nghe đồn rồi nhưng mà đáng sợ thật đấy.” 

“Đúng vậy. Chúng ta có sống sót ra khỏi đây được không.”

 

Các học viên vừa tưởng tượng về cuộc sống địa ngục sắp tới, vừa thở dài thườn thượt.

 

“Vậy thì, thủ khoa đầu vào của năm nay, Theo Redrique, hãy lên khán đài!”

 

Trước lời gọi của hiệu trưởng, một chàng trai đang đứng giữa hàng đầu tiên đã hiên ngang cất bước. Trong suốt quá trình đi lên khán đài, không hề có một chút căng thẳng nào, và bước đi cũng vô cùng gọn gàng, không một chút thừa thãi.

 

“Cậu ta là trưởng nam của Công tước gia Redrique đúng không?” 

“Ừ. Một gia tộc Công tước vĩ đại như vậy mà lại làm quân nhân. Cậu ta cũng lạ thật.” 

“Nhưng mà nghe nói tất cả các môn trong kỳ thi đầu vào đều đạt điểm tối đa, nên chắc cũng là một kẻ có tài năng bẩm sinh.” 

“Giờ nhìn kỹ lại thì mặt cũng đẹp trai nữa. Tại sao thế giới này lại bất công như vậy chứ?”

 

Nhận lấy ánh mắt của tất cả các đồng kỳ, Theo bước lên khán đài. Sau khi chào hiệu trưởng, anh tiếp tục đọc lời tuyên thệ với tư cách là thủ khoa đầu vào.

 

“...Trên đây, tôi, Theo Redrique, cùng với tất cả các học viên chúng tôi, xin thề sẽ dâng hiến thân mình để chiến đấu vì một Đế quốc vinh quang.”

 

Theo đọc câu cuối cùng của lời tuyên thệ với giọng điệu vô cảm và tự nhiên nhìn xuống phía dưới giảng đường. Các đồng kỳ cùng nhập học đều đang nhìn lên đây với những ánh mắt khác nhau. 

Ánh mắt ghen tị và đố kỵ, sự hoài nghi hoặc thờ ơ thoáng cảm nhận được. Theo một lần nữa cảm nhận được mình đang được nhìn nhận như thế nào trong mắt họ. 

Và đó là lúc anh định quay đi.

 

“...”

 

Ở hàng ghế đầu, có một chàng trai đang đứng thẳng và đối mắt với anh. Đôi mắt màu lá rụng mùa thu trong veo lấp lánh và tỏa sáng hơn bất kỳ ai. Trong đó cũng chứa đựng sự ghen tị và đố kỵ như những đồng khóa khác. Nhưng vượt lên trên đó là sự tự tin và khát vọng. 

Trong số hàng trăm người đang tập trung ở đây, đó chắc chắn là đôi mắt rực cháy nhất.

 

“...Theo, làm gì vậy. Xuống được rồi đấy.” 

“À, vâng.”

 

Theo, người đã bị thu hút ánh nhìn trong giây lát, cúi đầu và bước xuống khỏi khán đài. 

Sau khi lễ nhập học kết thúc, họ được phân phòng ký túc xá ngay lập tức. Theo thu dọn qua loa hành lý, rồi ra khỏi ký túc xá để nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị cho những buổi học chính thức sẽ bắt đầu từ ngày mai. Vừa để nắm bắt trước cấu trúc, anh vừa đi dạo quanh đây đó thì nghe thấy tiếng xôn xao từ đâu đó. 

Theo như bị thôi miên, quay bước. Anh rẽ qua một góc và ló đầu ra thì thấy ba học viên đang đứng tụ tập. Cùng một bộ quân phục, và màu cầu vai cùng là màu xanh lá cây, có vẻ như là các đồng kỳ cùng nhập học lần này.

 

“Này, mày là thường dân đúng không?”

 

Ánh mắt của Theo hướng về phía phát ra giọng nói.

 

“Ừ. Thì sao?”

 

Anh thấy một chàng trai đang bị ba người vây quanh. Mái tóc màu bạc óng ả bay trong gió. Theo biết chàng trai đó. Là người có đôi mắt rực rỡ đã thu hút ánh nhìn của anh trong buổi lễ nhập học lúc nãy.

 

“Thường dân mà làm sao vào được học viện sĩ quan? Mày bám vào gia tộc quý tộc nào hả? Hả?”

 

Nhìn thôi cũng biết đây không phải là tình huống các đồng kỳ đang cười nói vui vẻ và động viên nhau cố gắng trong tương lai.

 

Hơn nữa, Theo cũng biết rõ. Những kẻ lấy tên tuổi gia tộc và dòng máu bẩm sinh ra để đè nén và coi thường người khác. Học viện sĩ quan cũng là nơi tập trung con cháu của các gia tộc quý tộc hàng đầu Đế quốc. Trong mắt họ, một người xuất thân thường dân chẳng khác nào một con mồi dễ bị bắt nạt.

 

“Không có chuyện đó. Tôi vào đây bằng thực lực của mình.” 

“Chắc là cũng vừa vặn đỗ vớt trong kỳ thi đầu vào thôi chứ gì. Với thành tích đó thì vào được đây nhưng để sống sót thì cũng khá vất vả đấy?” 

“Mày muốn nói gì?”

 

Nhưng chàng trai xuất thân thường dân lại không có vẻ gì là sợ hãi. Dù bị các quý tộc vây quanh, bị chỉ trích và coi thường về xuất thân, nhưng thay vì tức giận, trông cậu lại có vẻ rất nhàm chán.

 

“Nếu mày làm đầy tớ cho bọn tao sau này, bọn tao sẽ giúp mày có một cuộc sống học viên thoải mái. Sao? Đối với một thường dân như mày, đó là một đề nghị khá tốt đấy chứ?”

 

Theo bất giác nhíu mày. Anh không thể nào tiếp tục đứng yên nghe được nữa. Khi Theo định bước ra, một tiếng cười đột nhiên vang lên.

 

“Cái, cái gì, sao lại cười?”

 

Không chỉ có Theo ngạc nhiên. Những kẻ vây quanh chàng trai cũng nhăn mặt.

 

“Này, hỏi một câu thôi. Thành tích đầu vào của các người là bao nhiêu?”

 

Ngay lập tức, các chàng trai ngập ngừng rồi nói 15, 32, 47. Thực ra, kỳ thi của học viện sĩ quan nổi tiếng là rất khó, nên chỉ cần lọt vào top 50 cũng đã được đánh giá là khá giỏi rồi.

 

“A à, ra vậy. Vậy thì có lẽ không phải là lúc tôi làm đầy tớ cho các người, mà là lúc các người phải bám vào tôi thì đúng hơn?” 

“Cái gì?!” 

“Vì tôi là á khoa đấy. Kỳ thi đầu vào.”

 

Trước lời của chàng trai tóc bạc, đôi mắt của Theo khẽ mở to. Chả trách đôi mắt tự tin anh đã thấy ở giảng đường lại đặc biệt ấn tượng đến vậy, lẽ nào đó đều là ánh mắt có cơ sở cả sao?

 

“Á, á khoa...?”

 

Những kẻ kia có lẽ cũng không ngờ tới, đến mức nói lắp bắp và nhìn nhau.

 

“Bố mẹ các người chắc đã dùng tiền của gia đình để giáo dục cho các người rất chăm chỉ, vậy mà còn không bằng gót chân của một thường dân như tôi. Bố mẹ các người chắc sẽ tan nát cõi lòng lắm đây.” 

“Thằng, thằng này...!”

 

Bị những lời đó chọc đúng vào lòng tự trọng, chàng trai đi đầu, người đã mỉa mai rằng thường dân thì phải làm đầy tớ, đã giơ cao nắm đấm. Chàng trai tóc bạc, như thể đã biết trước, không hề né tránh mà chỉ càng trợn mắt lên hơn.

 

“Dừng lại đi.”

 

Không thể nhìn được nữa, cuối cùng Theo đã bước ra.

 

Không ai là không nhận ra Theo, người thừa kế của Công tước Redrique và cũng là thủ khoa đã lên khán đài. Nhóm bắt nạt hoảng hốt, mồ hôi vã ra như tắm.

 

“Trong khuôn viên này, dù trong bất kỳ trường hợp nào, hành vi bạo lực đều bị cấm. Các người quên rồi sao?”

 

Chàng trai đang giơ tay lên không trung lúng túng đứng thẳng người lại. Ngay sau đó, hắn ta nhìn hai người qua lại rồi co giò bỏ chạy.

 

“Cậu có sao không?”

 

Ánh mắt của Theo tự nhiên hướng về phía chàng trai tóc bạc. Dù đã giúp đỡ trong tình huống nguy cấp, nhưng chàng trai lại có vẻ không mấy hài lòng.

 

“Cứ để tôi bị đánh thì đã có thể đuổi cổ bọn chúng ra khỏi đây rồi.” 

“Cái gì?”

 

Ngay lập tức, Theo nhíu mày. Bản thân câu nói đó không khó hiểu. Chỉ là anh không thể hiểu được cái suy nghĩ sẵn sàng bị đánh để thắng được đối phương.

 

“Anh là Theo đúng không? Người đã đỗ thủ khoa lần này.” 

“Phải.”

 

Hừm, chàng trai gật đầu rồi tiến lại gần Theo. Theo không lùi bước. Có lẽ là vì đôi mắt mà anh đã đối mặt ở giảng đường lúc nãy, cũng giống như bây giờ, chỉ nhìn thẳng vào một mình anh. Anh không hề có ý định né tránh.

 

“Trong kỳ thi đầu tiên, tôi sẽ là thủ khoa. Lần sau cũng vậy, và cả khi tốt nghiệp, người đỗ thủ khoa cũng sẽ là tôi chứ không phải anh.” 

“...”

 

Trước giọng nói đầy khí thế, không hiểu sao anh lại muốn bật cười. Không phải vì coi thường những lời đó. Mà là vì đã rất lâu rồi anh mới đối mặt với một đối thủ chỉ nhắm vào thực lực của mình mà không phải là gia tộc hay bối cảnh.

 

“Vậy tôi đi đây.” 

“Khoan đã.”

 

Theo lại gọi người đang định đi lướt qua lại.

 

“Cậu, tên gì?”

 

Trước câu hỏi được đưa ra mà không hề thay đổi sắc mặt, khuôn mặt của chàng trai lập tức nhăn lại. Như thể đang muốn nói đến cả tên cũng không biết sao? Chỉ một hành động nhỏ đó cũng đủ để nhận ra cậu ta là người có lòng tự trọng và tự tôn khá cao.

 

“Luke.” 

“...” 

“Hãy nhớ lấy, tên của tôi.”

 

Luke cứ thế ung dung biến mất khỏi tầm mắt của Theo. Theo đứng ở đó một lúc lâu, không ngừng nhẩm lại cái tên mà cậu đã để lại.


***

 

Trời đã dần hửng sáng. Theo, người đang nằm trên giường, từ từ mở mắt. Nếu là bình thường, ngay khi tỉnh dậy, anh sẽ lập tức dọn dẹp chăn gối và chuẩn bị ra ngoài, nhưng hôm nay lại có gì đó khác biệt.

 

“...”

 

Có lẽ là do đã mơ một giấc mơ mà bình thường anh không hay mơ? Hay là vì trong giấc mơ đó, những ký ức quá khứ đã xuất hiện như những mảnh vỡ? 

Theo không thể dễ dàng cử động được. Tại sao lại mơ về giấc mơ đó chứ. Một cảnh tượng ở phía sau ký túc xá, nơi anh lần đầu gặp Luke.

 

“...Toàn là những chuyện không thể hiểu nổi.”

 

Theo thở dài một hơi nặng nề rồi cố gắng ngồi dậy khỏi giường. Dù khởi đầu một ngày có hơi chệch choạc, nhưng cũng không có gì thay đổi. 

Như mọi khi, anh tắm rửa sạch sẽ rồi mặc chỉnh tề bộ quân phục. Vuốt tóc gọn gàng và cài huy hiệu màu vàng của Tổng Tư lệnh lên ngực, Theo rời khỏi dinh thự Tư lệnh. 

Anh không thể để một giấc mơ bất ngờ làm hỏng cả một ngày.

Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
phuongbinhvt02
phuongbinhvt02Chương 29
Thì ra là ấn tượng đầu từ hồi học viện à
Trả lời·09/08/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo