Lịch: Thứ 4 và 7. Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 30
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Dinh thự dành riêng cho Tổng Tư lệnh được bố trí riêng, nên anh không ở trong ký túc xá như các đội trưởng hay binh sĩ khác.
Theo vừa mới ra khỏi không gian mới mà anh vẫn chưa quen thuộc. Không khí buổi sớm có chút ẩm ướt. Có lẽ hôm nay thời tiết sẽ không tốt, sương mù giăng dày đặc.
Anh hướng về phía khu vực có sân huấn luyện để tham gia buổi huấn luyện buổi sáng. Dù đã trở thành Tư lệnh, tâm thế của Theo cũng không thay đổi nhiều.
Nếu xét đến con đường của các vị Tư lệnh tiền nhiệm, hướng đi của họ chủ yếu được chia thành hai ngả.
Có người, nếu vấn đề không quá trọng đại hay đặc biệt, sẽ không tham gia vào chiến trường mà lùi về sau, chỉ huy bằng tài thao lược phi thường. Ngược lại, cũng có trường hợp trực tiếp tham gia vào chiến trường hay các trận chiến, đi đầu để dẫn dắt thuộc cấp và dùng vũ lực để khuất phục đối phương.
Ngài Veil là vị Tư lệnh thuộc vế trước, còn người tiền nhiệm của ngài Veil lại thuộc vế sau.
Theo nhớ lại cuộc nói chuyện với ngài Veil khi anh trở thành Tổng Tư lệnh.
‘Theo, cậu đã bao giờ nghĩ xem mình muốn trở thành một vị Tư lệnh như thế nào trong tương lai, muốn trở thành người dẫn dắt quân đội Đế quốc này như thế nào chưa?’
‘Thần, thần không có ý định từ bỏ cả hai.’
Trước câu nói đó, ngài Veil đã phá lên cười sảng khoái, nói rằng chỉ những lúc thế này cậu mới tham lam. Dù là một lời khó hiểu, nhưng đó không phải là một lời khoe khoang vô nghĩa.
Vừa phát huy tài thao lược xuất chúng ở hậu phương để thống lĩnh, vừa đi đầu và chém gục kẻ thù bằng một sức mạnh không ai có thể địch nổi, anh không có ý định từ bỏ bất kỳ điều nào. Vì vậy, anh không thể nào bị phân tâm và vướng bận bởi một giấc mơ như đêm qua được.
Vừa nghĩ vậy và tiếp tục bước đi, sân huấn luyện đã hiện ra trước mắt. Anh hướng về phía nơi mà mình thường sử dụng vào thời còn là đội trưởng Quân đoàn 1, nhưng không hiểu sao lại có tiếng động từ bên trong. Vào một buổi sáng sớm không phải là giờ huấn luyện chính thức như thế này, người sử dụng sân huấn luyện là rất hiếm.
Trong quân đội Đế quốc này, ngoài mình và Luke ra thì...
Theo ngẩn ngơ đứng lại rồi nhanh chóng mở toang cửa.
“A, thưa Tư lệnh.”
Leo vừa dùng khăn lau mồ hôi vừa nghiêm mình chào Theo. Tinh thần đang lơ lửng của anh bỗng chốc bừng tỉnh. Làm gì có chuyện đó, chính anh cũng không thể hiểu được mình đã nghĩ gì.
“Đội trưởng Leo mà cũng huấn luyện buổi sáng à, chắc mặt trời mọc ở đằng tây rồi.”
“Ngài nói quá rồi ạ, thưa Tư lệnh.”
“Thôi được rồi, bây giờ cứ nói chuyện thoải mái đi. Dù sao cũng chỉ có hai chúng ta.”
Trong đơn vị hay trong toàn bộ quân đội Đế quốc, Theo không phải là người kết giao bạn bè. Không chỉ vì anh không có tính cách hướng ngoại, mà còn vì anh không cho rằng những điều đó là quan trọng. Nhưng dù vậy, cũng không phải là không có ai khiến anh cảm thấy thoải mái khi ở cùng.
Leo, dù xuất thân từ một gia tộc Hầu tước tài năng và danh giá, nhưng lại có chút khác biệt so với những quý tộc bình thường chỉ biết dựa vào gia thế để khoe khoang.
Anh ta là một người đàn ông hào sảng và xuề xòa, không có nhiều hư vinh hay tham vọng. Có lẽ không chỉ Theo, mà bất kỳ ai cũng sẽ đánh giá anh như vậy.
“Không, tại bữa tiệc gần đây tôi uống nhiều quá nên bị tăng cân mất rồi. Nếu các thành viên trong đội của tôi biết được, chắc chắn họ sẽ trêu chọc, nên đành phải ra ngoài vào lúc không có ai như thế này thôi.”
Leo thở dài một hơi và xoa bụng. Dù qua lớp áo mỏng, vẫn có thể thấy rõ những múi cơ bụng săn chắc. Dù tò mò không biết anh ta tăng cân ở đâu, nhưng Theo cũng không có nhiều hứng thú để hỏi thêm về chuyện đó.
“Nói với tôi có được không? Nhỡ tôi nói với các thành viên của Quân đoàn 7 thì sao?”
“Hả? Lẽ nào cậu sẽ nói thật à?”
Leo tỏ ra bối rối như thể chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Lúc này, Theo cầm lấy một thanh kiếm tập đặt ở một bên và ném về phía anh ta.
“Nếu thắng trong trận đấu tập, tôi sẽ giữ bí mật. Chắc chắn sẽ vận động ra trò đấy, sao nào?”
Ha ha, Leo cầm lấy thanh kiếm với vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Xin cậu hãy nương tay...”
Ngay sau đó, kiếm của hai người đàn ông va vào nhau giữa không trung.
“Hộc... haa, thật là quá đáng... Ai lại vung kiếm thật lòng như vậy chứ?”
Sau khi trận đấu kết thúc, mồ hôi trên mặt Leo tuôn ra như mưa. Ngược lại, Theo lại trông rất bình thản, không khác gì lúc mới vào.
“Thật lòng? Xin lỗi nhưng tôi không hề thật lòng đâu.”
“...Câu đó còn sốc hơn đấy.”
Leo cười một cách thất thần và uống nước để làm dịu cơn khát. Theo cũng ngồi xuống một bên để nghỉ ngơi. Leo liếc nhìn anh rồi tiến lại gần.
“Vị trí trống của đội trưởng biệt đội đang được xử lý thế nào rồi?”
“Tôi đã nhờ Sion lựa chọn ra những người xứng đáng để đề cử lên làm đội trưởng. Chắc là sẽ bổ nhiệm trong số đó.”
“Ra vậy.”
Leo gật đầu.
“Tôi đã thử nghĩ rồi... có lẽ Luke đã lường trước được tất cả những chuyện này.”
Trước giọng nói trầm thấp, bàn tay đang lau mồ hôi của Theo đột ngột dừng lại.
“Ý cậu là gì?”
“Có vẻ như cậu ấy đã có ý định rời khỏi quân đội từ trước nếu không thể trở thành Tổng Tư lệnh.”
Theo chìm vào suy nghĩ. Quả thực, ngay khi vị Tư lệnh kế nhiệm được công bố, Luke đã không do dự mà rời đi.
Việc nhận chữ ký từ ngài Veil và sử dụng một thuộc cấp để nhanh chóng xử lý các thủ tục hành chính, chỉ có thể coi là một kế hoạch đã được tính toán rất kỹ lưỡng.
“Có lẽ cậu nói đúng.”
Anh bỗng cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch khi đã nghĩ rằng Luke sẽ tiếp tục ở lại quân đội.
“Cậu có biết Luke đã rời khỏi thủ đô không?”
“Sao cậu lại biết chuyện đó?”
“Sau khi nghe tin Luke giải ngũ, tôi đã muốn thử thuyết phục nên đã tự mình tìm hiểu một chút. Nhưng lúc đó thì cậu ấy đã rời khỏi thủ đô rồi.”
Bản thân biệt đội là một đơn vị có số lượng thành viên cực kỳ ít, nên có thể trông không quan trọng, nhưng lại là một lực lượng cốt lõi không thể thiếu trong quân đội Đế quốc này.
Có người còn đánh giá rằng thành công của một chiến dịch phụ thuộc vào việc họ có thể hoạt động hiệu quả đến mức nào.
Và từ khi Luke được bổ nhiệm làm đội trưởng biệt đội, tỷ lệ thành công của các chiến dịch đã tăng lên đáng kể. Vị trí của một người như vậy đột nhiên bị bỏ trống, nên với tư cách là Leo, anh không thể không lo lắng.
Dĩ nhiên trong quân đội Đế quốc này có rất nhiều người tài năng, nhưng anh không chắc liệu có thể tìm được người thay thế Luke ngay lập tức hay không.
Vì vậy, anh đã định sẽ tìm hiểu tin tức về Luke, với ý định thuyết phục cậu nếu lý do rời đi không phải là một vấn đề lớn, nhưng không ngờ, tin tức nghe được chỉ là cậu đã bán nhà và rời khỏi thủ đô. Lúc đó anh mới nhận ra rằng cậu ấy không phải là từ bỏ mọi thứ với một tâm trạng nhẹ nhàng.
“Nhưng mà Theo, cậu cũng biết chuyện đó à? Chuyện Luke đã rời đi?”
Theo gật đầu một cách ngắn gọn.
“Làm thế nào?”
“...Tôi cũng đã đến tìm.”
Trước câu chuyện bất ngờ, mắt Leo mở to. Việc không ai khác mà chính Theo lại tự mình hành động là một điều khá bất ngờ.
“Tại sao lại đến tìm?”
Leo đã định sẽ mè nheo rằng hãy quay lại biệt đội đi, nếu cậu không có ở đây thì công việc của các đội trưởng khác sẽ tăng lên, tôi không thích điều đó.
Nhưng đó là trường hợp của Leo. Với tính cách điềm đạm như của Theo, lại còn là một mối quan hệ đối đầu gầm gừ với nhau, không có lý do gì anh lại đến tìm Luke vì những lý do như vậy.
“...”
Theo, người thường trả lời câu hỏi một cách nhanh chóng, lần này lại im lặng. Đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì.
“Không có lý do gì đặc biệt cả.”
Sau một hồi im lặng, một câu trả lời bâng quơ tuôn ra từ miệng Theo. Cảm thấy không nên hỏi thêm gì nữa, Leo đành phải gật đầu.
“Gã Luke, không biết đang làm gì ở đâu nhỉ.”
Leo rên rỉ, duỗi người và đứng dậy. Ngoài cửa sổ phòng huấn luyện, có thể thấy trời đang dần hửng sáng.
“Ai biết được.”
“Với cái tính cách đó, chắc là đang sống sung sướng một mình ở một nơi nào đó tốt đẹp nhỉ?”
Leo khẽ cười và nói lát nữa gặp lại ở buổi huấn luyện rồi ra ngoài trước. Khi ra ngoài, anh ta cũng không quên chào Tổng Tư lệnh một cách nghiêm túc.
Nhẩm lại cuộc nói chuyện vừa rồi, Theo cũng chuẩn bị ra ngoài ngay sau đó.
Luke đã là người đã rời đi và cũng không còn là quân nhân. Vì vậy, không còn lý do gì để bận tâm, cũng không có lý do gì để nhớ lại nữa.
* * *
“Mọi người hãy vào bên trong! Có ma vật xuất hiện! Xin mọi người hãy di chuyển vào khoang tàu!”
Khi một trong những thủy thủ của con tàu vội vàng hét lên, những hành khách đang ngắm cảnh trên boong tàu trong không khí mát mẻ đã la hét và bắt đầu chạy vào khoang tàu ở phía đối diện. Bầu không khí yên bình và tĩnh lặng đã nhanh chóng biến thành một mớ hỗn loạn.
“Quý khách đang làm gì vậy! Ở đó nguy hiểm lắm!”
Người thủy thủ hét lên về phía một người đàn ông vẫn còn đang ngồi ở bàn trên boong tàu, trùm kín áo choàng.
“Haizz. Đúng là xui xẻo.”
“Dạ?”
“Đã cắn răng bỏ ra một số tiền đắt đỏ để lên một con tàu tốt, vậy mà lại gặp ma vật.”
“Ngài đang nói gì vậy...”
Lúc đó, một con sóng dữ dội ập đến, và thân tàu chao đảo dữ dội. Trong khi người thủy thủ phải vịn vào tường để cố gắng giữ thăng bằng, thì người đàn ông đứng dậy từ bàn lại trông vô cùng bình thản.
“Tôi có thể hỏi một câu được không?”
“C-cái gì...”
“Nếu xử lý ma vật xuất hiện trên hải trình thì có được thưởng gì không? Ví dụ như vé đi tàu miễn phí trọn đời hay gì đó.”
Trước những lời không thể hiểu nổi, người thủy thủ chỉ ngơ ngác chớp mắt. Anh ta vô cùng bối rối, không hiểu sao vị hành khách này lại có thể nói ra những chuyện vô lý như vậy trong một tình huống cấp bách thế này.
Lúc đó, trên mặt biển gần con tàu xuất hiện những gợn sóng kỳ lạ, rồi nước biến thành một xoáy nước khổng lồ và phun lên cao.
“Hí!”
Trong khi người thủy thủ sợ hãi phát ra những âm thanh không rõ, người đàn ông mặc áo choàng vẫn bình thản.
“Cái này ngay từ đầu đã có vẻ không ổn rồi.”
Người thủy thủ đang ôm đầu và ngồi thụp xuống đất từ từ ngẩng đầu lên. Chiếc áo choàng cậu đang mặc rơi xuống bên cạnh đầu của người thủy thủ. Mái tóc màu bạc bay trong gió biển, lấp lánh dưới ánh nắng.
Ngay sau đó, Luke, người đã vứt bỏ hành lý, nhìn con ma vật với ánh mắt bực bội.
Thời điểm nhận ra mình đã xuyên không là vào ngày nhận được giấy báo trúng tuyển từ Học viện Sĩ quan quân đội Đế quốc. Kể từ khoảnh khắc đó, Luke đã từng bước xây dựng kế hoạch cho cuộc đời mình.
Ban đầu, cậu cũng đã nghĩ đến việc mặc kệ quân nhân hay gì đó, phát triển những công nghệ hay vật phẩm hiện đại đột phá để trở thành một tỷ phú, nhưng rồi một nỗi lo chợt ập đến.
Về sự nguy hiểm khi cuốn tiểu thuyết này không đi đến hồi kết.
Nếu xuyên vào một nhân vật quần chúng nào đó thì không nói làm gì, đằng này lại là một nhân vật phản diện quan trọng đến vậy trong thế giới quan này. Chẳng phải có thể coi là người dẫn dắt nhịp độ cho nhân vật chính sao?
Vì vậy, cậu đã nỗ lực. Với tư cách là một nhân vật phản diện, và với tư cách là một quân nhân. Và cuối cùng, cậu đã đặt dấu chấm hết cho kế hoạch vĩ đại đó. Theo đã trở thành Tư lệnh, và bây giờ không còn gì có thể cản trở cậu nữa. Kế hoạch tiếp theo mà Luke đặt ra thực sự rất đơn giản.
[Ăn chơi, không làm gì cả, đi đến một nơi vắng vẻ. Sống một cuộc sống mà không có ai tìm kiếm và có thật nhiều tiền.]
Đó là điều cậu đã ấp ủ trong lòng cho đến khi Theo nhậm chức Tư lệnh. Cuối cùng, thoát khỏi sự ràng buộc của một quân nhân và một nhân vật phản diện, bây giờ Luke cuối cùng cũng có thể lên đường du hành.
Thực ra thì nó gần với một cuộc chuyển nhà đi xa hơn là du hành, nhưng cũng chẳng sao cả. Điểm đến cũng đã được quyết định một cách bất ngờ và dễ dàng, và vấn đề nhà ở cũng may mắn được giải quyết. Vì vậy, bây giờ chỉ cần hướng đến nơi đó là được, thế nhưng.
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.