Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 32
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
<Thông tin cá nhân của người bị điều tra>
Luke nhìn vào tờ giấy đặt trước mặt và nuốt nước bọt.
“Này... lời anh nói lúc nãy là thật à? Bây giờ có người từ quân đội đang đến? Thật sự? Từ đâu?”
“Từ đâu là từ đâu. Cậu quên đây là thủ đô à? Dĩ nhiên là từ trụ sở chính của quân đội Đế quốc rồi.”
Chết tiệt. Luke ôm đầu và than thở. Thấy vậy, người cảnh vệ giật mình.
“Này, thực ra tôi không có giết con ma vật nào đâu. Chỉ là sợ bị tố cáo nên chém gió một chút thôi.”
“Cậu nói gì vậy? Hầu hết các nhân chứng đều nói là một chàng trai tóc bạc đã giết nó mà.”
“Ấy, ở cái Đế quốc rộng lớn này đâu phải chỉ có mình tôi tóc bạc? Chắc chắn trên con tàu đó cũng...”
“Ít nhất thì trên con tàu đó, hành khách tóc bạc chỉ có mình cậu thôi đấy?”
“...Thực ra tôi là con gái.”
“Đừng có nói nhảm nữa, mau viết cái đó đi.”
Chết tiệt, Luke cắn môi. Người cảnh vệ bắt đầu nhìn Luke bằng ánh mắt kỳ lạ. Mới lúc nãy còn làm ầm lên rằng ma vật là do mình giết, có được phép bắt giữ một công dân lương thiện và chính nghĩa như thế này không, bây giờ lại nói không phải là mình.
“Người ta nói trong số những người đẹp không có ai bình thường, câu đó đúng thật.”
Nhìn Luke đang tự mình diễn một màn kịch, người cảnh vệ lắc đầu.
“Người được cử đến từ trụ sở chính của quân đội Đế quốc vừa mới đến rồi ạ!”
Luke há hốc miệng. Người cảnh vệ vừa giải thích các thứ cho cậu bảo cậu cứ viết tiếp rồi rời khỏi văn phòng.
“Toi rồi.”
Không, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Rõ ràng mới vài ngày trước cậu đã rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại. Cậu đã nghĩ rằng chỉ còn việc vui vẻ lên đường hướng tới một cuộc sống mới thứ hai, vậy mà lại bị ma vật cản đường, bây giờ lại sắp phải đối mặt với những đồng nghiệp cũ đáng ghét.
Những quân nhân được phái đến từ trụ sở chính của quân đội Đế quốc không thể nào không nhận ra cậu. Tin tức về việc Luke giải ngũ chắc hẳn đã lan truyền khắp quân đội Đế quốc rồi.
Nếu gặp nhau trong tình cảnh này tại một văn phòng của trạm cảnh vệ như thế này thì ra thể thống gì chứ. Cậu chỉ đơn giản là muốn tiêu diệt ma vật một cách chính nghĩa và cứu các công dân thôi mà. Ai mà ngờ được mọi chuyện lại rối tung lên như thế này.
Luke bật dậy và tiến đến cửa sổ văn phòng. Khi mở rèm ra, có thể nhìn thấy rõ cổng chính của đội cảnh vệ. Bóng lưng của những người cảnh vệ đi ra đón quân đội Đế quốc trông có vẻ cứng đờ một cách lạ thường. Đến mức có thể cảm nhận được bầu không khí đóng băng của phía bên đó ngay tại đây.
“Gì vậy, sao lại thế kia.”
Chẳng bao lâu, Luke đã biết được lý do. Người xuất hiện từ phía xa, dẫn theo vài binh sĩ, chính là Tổng Tư lệnh của quân đội Đế quốc, Theo Redrique.
“Hả?”
Lẽ nào mình nhìn nhầm? Vì quá chìm đắm trong việc tạo ra cái kết cho nhân vật chính mà bây giờ lại nhìn thấy cả ảo ảnh của Theo sao? Nhưng những người cảnh vệ với bộ dạng đóng băng kia, và cả việc bức tượng điêu khắc đẹp trai kia đang nói gì đó, tất cả đều cho thấy đây không chỉ đơn giản là ảo ảnh của Luke.
“Không, gã đó làm gì ở đây? Tổng Tư lệnh mà lại làm cả những việc như thế này à. Dù cao đến đâu thì cũng chỉ cần một sĩ quan cấp cao là được rồi mà!”
Luke lại một lần nữa ôm đầu. Cứ thế này, có lẽ sớm muộn gì cũng bị hói mất thôi, Luke mơ hồ nghĩ.
“Khoan đã, không phải lúc này.”
Bây giờ không phải là lúc để nghĩ ‘tại sao Tổng Tư lệnh lại ở đây’. Cứ thế này thì việc đối mặt với Theo chỉ là vấn đề thời gian.
Một bên là Tổng Tư lệnh của quân đội Đế quốc, một bên là nghi phạm bị tố cáo vì đã phá hỏng tàu và đang khai rằng mình đã giết ma vật.
“Nếu vậy thì xấu hổ chết mất...”
Hơn nữa, Luke bây giờ đã là một vai diễn đã hạ màn. Cậu đã thành công mang lại một cái kết xứng đáng cho nhân vật chính Theo, nên không cần phải xuất hiện nữa, cũng không có lý do gì để dính líu.
Trong khi Luke đang một mình diễn nhạc kịch, cậu thấy Theo đang theo các cảnh vệ định đi vào trong. Luke nhặt chiếc ba lô dưới bàn và lấy áo choàng ra mặc. Dù hơi ướt vì trận chiến với ma vật lúc nãy, nhưng cũng đành phải mặc tạm thôi chứ biết làm sao.
Cậu muốn tránh mặt Theo bằng mọi giá. Muốn vậy thì chỉ còn cách trốn khỏi đây. Dù sao thì việc mình đã giết ma vật cũng sẽ được rất nhiều lời khai và dẫn chứng của nhân chứng chứng minh, nên khả năng cao là đơn tố cáo về việc phá hủy tàu sẽ được rút lại.
“Trước hết cứ chuồn đã.”
Luke nhanh chóng rời khỏi phòng. Dù là đội cảnh vệ trong thủ đô nhưng quy mô tòa nhà cũng khá lớn. Điều đó cũng có nghĩa là, dù không phải là cổng chính, cũng sẽ có những cánh cửa sau để lén lút thoát ra.
“M-mà này, không ngờ ngài Tổng Tư lệnh lại đến...”
“Xin lỗi vì đã không báo trước.”
“À, không có gì đâu ạ!”
Đang đi trên hành lang thì nghe thấy giọng của Theo ở gần. Luke với phản xạ phi thường, nhanh chóng rẽ vào một lối đi gần đó và ẩn mình. Cậu ló đầu ra và thấy Theo với vẻ mặt vô cảm đang nói chuyện với các cảnh vệ.
“Không cần thiết mà cũng chăm chỉ thật.”
Cậu dự định sẽ di chuyển khi nhóm người đó vào phòng. Bóng lưng của người cảnh vệ đang cố gắng lấy lòng Tổng Tư lệnh trông thật đáng thương.
“Dù sao thì gã đó cũng chẳng quan tâm đến những thứ đó đâu.”
Luke khẽ cười. Ngay sau đó, cậu thấy Theo theo người cảnh vệ đi vào phía căn phòng mà cậu đã ở lúc nãy. Luke cũng đồng thời di chuyển. Cậu dùng năng lượng ma thuật để tìm nơi có gió lưu thông yếu ớt và quả nhiên đã tìm thấy một cánh cửa dẫn ra phía sau.
Ra khỏi tòa nhà, Luke đợi một lát. Cậu kéo chặt áo choàng và quan sát xung quanh thì thấy vài thành viên đang tuần tra quanh trạm cảnh vệ. Chắc họ cũng đã bắt đầu nhận ra người đáng lẽ phải ở trong đã biến mất, nên không thể nào ra bằng cổng chính được. Vậy thì chỉ còn một cách.
“Phải trèo tường thôi.”
Đội cảnh vệ cũng là một cơ quan an ninh, nên việc canh gác khá nghiêm ngặt. Bức tường cao bao quanh trạm cũng là vì lý do đó. Dù vậy cũng không phải là cao đến mức không thể trèo qua được. Luke có khả năng cơ động đã được rèn giũa qua thời gian làm đội trưởng biệt đội. Đó là lúc cậu đang chuẩn bị sẵn sàng để trèo tường.
“Người kia.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau. Luke giật mình, cứng đờ người.
“Trông không giống thành viên của đội cảnh vệ. Là ai vậy?”
Luke không thể quay đầu lại. Cậu chỉ có thể kéo chặt áo choàng hơn nữa để Theo không thể nhìn thấy mình.
* * *
Theo nhận được báo cáo về ma vật từ một lính gác của Quân đoàn 2 là vài giờ trước đó.
“Ma vật cấp trung ở bờ biển phía nam thủ đô?”
“Vâng, đúng vậy ạ! Phòng tình huống đã cảm nhận được năng lượng của ma vật cấp trung, nhưng không may lại là nơi thường được sử dụng làm hải trình nên hiện tại có một con tàu du lịch đang đi qua đó có nguy cơ bị cô lập!”
Thông thường, hải trình mà tàu thuyền đi lại có tỷ lệ xuất hiện ma vật thấp. Là hải trình được thiết lập sau một thời gian dài nghiên cứu và kinh nghiệm nên đó là điều tất yếu. Nhưng ở đó lại có ma vật cấp trung, chắc chắn là một tình huống bất thường.
Nhận ra tình hình không ổn, Theo nhanh chóng truyền ma lực vào quả cầu pha lê liên lạc được sử dụng trong nội bộ quân đội Đế quốc. Nơi nhận là Quân đoàn 5.
“Seth, ta ra lệnh cho cậu lập tức thành lập đơn vị và di chuyển đến bờ biển phía nam. Ưu tiên hàng đầu là bảo vệ các công dân.”
- Rõ!
Nhưng không lâu sau khi ra một mệnh lệnh hợp lý, anh lại nghe được một tin tức bất ngờ từ Sion.
“Ma vật đã bị tiêu diệt rồi à?”
“Vâng. Khi Quân đoàn 5 xuất phát thì ma vật đã bị tiêu diệt rồi ạ. Có lẽ trên con tàu đó có một người có năng lực sử dụng ma lực.”
Nếu vậy thì đúng là may mắn trời cho. Dù Quân đoàn 5 đến cũng không muộn, nhưng việc có một người sử dụng ma lực ngay tại hiện trường là một điều khá may mắn.
“Khi có liên lạc về tiền thưởng từ người đã tiêu diệt ma vật, hãy hỏi kỹ về tình hình lúc đó. Việc ma vật xuất hiện trên hải trình là một chuyện khá hiếm.”
“Thưa, chuyện đó... không hiểu sao người đó hiện đang bị đội cảnh vệ giữ lại ạ. Cũng đã có liên lạc từ phía đội cảnh vệ.”
“Bị giữ lại? Tại sao?”
Ngay lập tức, Sion cười gượng gạo.
“Có vẻ như quá trình tiêu diệt ma vật khá là quyết liệt ạ. Vì con tàu đã bị phá hủy đến mức không thể sử dụng lại được...”
“Là do hãng tàu đã tố cáo.”
Vâng, Sion gật đầu. Để tiêu diệt một con ma vật cấp trung mà chỉ hy sinh con tàu thì cũng là một cái giá rẻ, nhưng quả nhiên suy nghĩ của những người hám tiền thật khó hiểu. Dù sao thì nhờ có người đó mà không có thiệt hại về người nào, vậy mà lại không biết ơn.
“Điều động Quân đoàn 1 đến đội cảnh vệ đó. Bảo vệ thân phận của người đã xử lý ma vật và cũng nghe lại câu chuyện về tình hình tiêu diệt.”
“Thưa, Tư lệnh. Hiện tại Quân đoàn 1 đang được điều động vì một vụ tiêu diệt ma vật khác ạ...”
“Vẫn chưa quay lại à? Lệnh xuất phát đã được đưa ra lúc nãy rồi mà.”
“Chuyện đó, vì thiếu vai trò của biệt đội nên có vẻ hơi tốn thời gian ạ.”
Biệt đội là một đơn vị được sử dụng một cách linh hoạt trong hầu hết các nhiệm vụ. Trong chiến trường với các quốc gia khác, họ đảm nhận vai trò tấn công căn cứ của đối phương và tấn công bất ngờ bằng khả năng cơ động phi thường, và khi ma vật xuất hiện, họ là những người đến điểm chiến đấu nhanh hơn bất kỳ ai để tấn công phủ đầu và định hướng chiến trường để thiệt hại không lan rộng.
Vậy mà bây giờ họ lại không thể thực hiện chức năng của mình, khiến các trận chiến không còn diễn ra như trước, cảm giác thật xa lạ. Sự bối rối đến từ sự khác biệt đó khiến các quân nhân gặp khá nhiều khó khăn.
“...Ra vậy.”
Khóe miệng Theo thoáng chốc cứng lại. Vấn đề này ít nhất cũng phải cử một sĩ quan cấp cao trở lên. Theo chìm vào suy nghĩ. Sion nhìn anh và không hiểu sao lại bị bao trùm bởi một cảm giác bất an quen thuộc.
“Vậy thì cứ để ta đi.”
“Dạ?”
“Vừa hay hôm nay công việc cũng xong sớm nên đang rảnh rỗi.”
Không phải là do hiệu suất xử lý công việc của ngài phi thực tế nên mới như vậy sao, Sion muốn nói như vậy nhưng anh đã chấp nhận rồi. Rằng không thể nào ngăn cản được việc mà vị Tổng Tư lệnh mới, trẻ tuổi và đầy nhiệt huyết này đã quyết tâm.
“Vừa hay cũng muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Dù không phải là Quân đoàn 1, cũng có rất nhiều thành viên có thể cử đi, nhưng việc đích thân ngài ấy đi chắc chắn là vì những lý do như vậy.
Sion chỉ có thể nói vâng trước lời của cấp trên.
“Mà này Sion, danh sách đội trưởng kế nhiệm của biệt đội thế nào rồi?”
Theo hỏi Sion, người đang giúp anh chuẩn bị rời khỏi văn phòng. Ngay lập tức, anh ta lại nở một nụ cười còn gượng gạo hơn lúc nãy.
“Xin lỗi, thưa Tư lệnh. Có lẽ sẽ cần thêm một chút thời gian ạ.”
“Không sao, nhưng... có vấn đề gì à? Hay có gì khó khăn?”
Sion là một phụ tá tài năng. Anh ta thực hiện vai trò được giao một cách trung thành hơn bất kỳ ai, và còn có cả sự chu đáo trong việc xác nhận và chuẩn bị những thứ cần thiết mà không cần phải nói trước. Anh không bao giờ vượt quá giới hạn, và có vẻ như cũng duy trì mối quan hệ tốt với tất cả các đội trưởng của các đơn vị.
Vậy mà anh ta lại tỏ ra khó xử và xin thêm một chút thời gian như vậy, đây là lần đầu tiên Theo thấy, nên không thể không tò mò.
Anh cũng có chút lo lắng liệu có phải anh ta đã gặp khó khăn gì trong quá trình xử lý công việc từ trước đến nay không. Vì đây vẫn là thời điểm mình đang ổn định vị trí Tổng Tư lệnh, nên anh nghĩ rằng anh ta hoàn toàn có thể cảm thấy mệt mỏi.
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.