[NOVEL] Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này - Chương 33

Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>

Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 33

Tác giả: 문하루

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.

“Chuyện đó...” 

“Sion, cứ nói thoải mái đi. Ta là cấp trên của cậu, nhưng cũng là đồng nghiệp cùng làm việc với cậu.” 

“Thực ra cũng không có gì khó khăn đặc biệt ạ. Chỉ là, nếu nói là vấn đề thì có lẽ là bản thân việc tìm kiếm một nhân tài phù hợp với vị trí đội trưởng biệt đội.”

 

Sion gãi đầu và cười ngượng nghịu.

 

“Đội trưởng biệt đội, cũng giống như Quân đoàn 1, là một vị trí khá đặc biệt. Phải vừa có khả năng cơ động, vừa phải có năng lực toàn diện để có thể tự mình giải quyết tình huống khi chiến dịch không diễn ra như dự kiến, tôi nghe nói là vậy.”

 

Theo không thể phản bác. Biệt đội là một đơn vị mà hầu hết các nhiệm vụ đều là tấn công bất ngờ vào điểm yếu của địch trên chiến trường và chiến đấu với tư cách là lực lượng đầu tiên trong cuộc chiến với ma vật. 

Nhưng không phải lúc nào mọi thứ cũng diễn ra theo kế hoạch. Thực tế và lý tưởng là khác nhau, và hiếm khi kế hoạch đã chuẩn bị lại có thể được áp dụng y nguyên trong thực chiến. 

Tức là, đội trưởng của biệt đội phải là người có tài thao lược để có thể ngay lập tức nghĩ ra đối sách phù hợp nếu chiến dịch không diễn ra như dự kiến, và phải có năng lực và lòng dũng cảm để trực tiếp đối đầu với tất cả kẻ thù trong tình huống bất khả kháng, nhưng vẫn phải ưu tiên việc thoát khỏi nguy hiểm của địch. 

Hơn nữa, do đặc thù của đơn vị, không thể chỉ huy nhiều thành viên, nên vai trò của đội trưởng trong biệt đội lại càng quan trọng.

 

“Tìm một người có thực lực ngang với người... à không, người tiền nhiệm, nên công việc không có tiến triển ạ.” 

“Trước hết cứ trình lên danh sách tất cả những người đáp ứng đủ điều kiện và những người có thành tích xuất sắc trong các bài đánh giá năng lực quân sự. Ta sẽ trực tiếp xem xét.” 

“Nhưng...” 

“Một người có thực lực ngang với người tiền nhiệm, trong quân đội này sẽ không có đâu.”

 

Theo nói trong khi rời khỏi phòng. Lời của Sion không còn vang lên nữa. Dù đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay từ sớm, nhưng chỉ cần nghĩ đến một người thôi cũng đủ khiến sắc mặt anh tối sầm lại. 

Luke đã rời khỏi quân đội, và đã biến mất như một người quyết tâm cắt đứt mọi mối quan hệ từ trước đến nay. Đó là một sự thật không thay đổi, và bây giờ khi đã chấp nhận nó, anh không muốn bận tâm đến người đó nữa. 

Không có lý do gì đặc biệt. Chỉ là, thỉnh thoảng, khi nhớ đến chàng trai tóc bạc với nụ cười đẹp đến chói mắt, trong lòng lại cảm thấy nặng trĩu và ngột ngạt như có một tảng đá đè lên. 

Theo di chuyển đến khu vực bảo tồn ma lực và hướng đến khu 15 phía nam thủ đô đã được thông báo trước. Vì quên mất chỉ thị phải liên lạc trước với đội cảnh vệ khu 15, nên khuôn mặt của các cảnh vệ khi nhìn thấy Theo đã nhanh chóng cứng đờ lại.

 

“Người đã trực tiếp tiêu diệt ma vật đang ở bên trong à?” 

“Vâng, đúng vậy ạ. Hiện tại thân phận của người đó đang bị đội cảnh vệ chúng tôi giam giữ.” 

“Giam giữ một người đã cứu rất nhiều công dân khỏi ma vật à.”

 

Khi Theo di chuyển vào trong tòa nhà và buông một lời sắc bén, người cảnh vệ không biết phải làm sao, né tránh ánh mắt.

 

“Chuyện đó, là vì có đơn tố cáo trực tiếp từ hãng tàu đến đội cảnh vệ ạ... Dù sao thì việc người đó làm hư hại con tàu cũng là sự thật, và chúng tôi, khi có đơn tố cáo, thì trước hết phải hành động...” 

“Đội cảnh vệ cũng có nhiều vấn đề nhỉ.”

 

Trong câu nói đó chứa đựng rất nhiều ý nghĩa. Người cảnh vệ chỉ có thể ngậm chặt miệng. Anh ta chỉ thầm mong cho sự việc này nhanh chóng kết thúc.

 

“Mời ngài đi lối này.”

 

Khi rẽ qua hành lang, Theo đột nhiên dừng bước. Khi anh quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, người cảnh vệ đã hỏi có chuyện gì.

 

“Không có gì.”

 

Theo lắc đầu. Anh có cảm giác như đã cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ, nhưng khi tập trung lại thì không cảm nhận được gì nữa. Có lẽ vì gần đây không ngủ được ngon giấc nên ngũ quan có chút nhạy cảm.

 

“Tên đó ở phía này... Ơ? Đi đâu rồi?”

 

Nhận ra căn phòng trống không, người cảnh vệ hét lên một cách kinh ngạc. Anh ta vội vàng hỏi từng người đồng nghiệp đang tụ tập bên ngoài để xem Theo, rằng có thấy người bị bắt giữ ở đây đi đâu không. 

Theo từ từ đi đến bàn và nhặt lên một tờ giấy nhớ màu vàng.

 

[Tôi đi vệ sinh một lát.]

 

“A, tên này... ai cho phép đi vệ sinh chứ. Thấy khá ngoan ngoãn nên đã không còng tay, vậy mà. Thưa ngài, xin ngài vui lòng đợi ở đây một chút. Tôi sẽ đưa cậu ta về ngay.”

 

Người cảnh vệ liên tục cúi đầu rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Theo tiếp tục nhìn xuống tờ giấy nhớ. Nét chữ xiêu vẹo. Có vẻ như được viết bằng tay không thuận. Chẳng phải người ta thường dùng cách này khi muốn che giấu nét chữ của mình sao.

 

“...”

 

Theo thoáng chốc nhớ lại luồng khí tức kỳ lạ lúc nãy, và ngay lập tức sải bước ra khỏi phòng. Khi đến nơi cảm nhận được khí tức, quả nhiên ở đó không có ai. Chỉ có một cánh cửa dẫn ra phía sau. 

Khi Theo từ từ mở cửa và bước ra, bóng lưng của một người trùm áo choàng màu nâu sẫm từ đầu đến chân lọt vào mắt.

 

“Người kia. Trông không giống thành viên của đội cảnh vệ. Là ai vậy?”

 

Luồng khí tức lúc nãy cũng là của người này sao? Từ trang phục đến vị trí đều đáng ngờ, nhìn thôi cũng biết không phải là người của đội cảnh vệ.

 

“Khai báo thân phận. Đây là trạm cảnh vệ của Đế quốc vĩ đại. Nếu bị xét đoán là khả nghi, ta sẽ sử dụng vũ lực.”

 

Theo từ từ cất bước. Cảm giác đôi giày chạm vào nền đất thật rõ ràng. Không hiểu sao tim lại đập thình thịch. Không cảm nhận được ma lực cũng không có sát khí, tại sao lại vậy? 

Dù bị Theo đe dọa, đối phương vẫn không có hành động gì đặc biệt. Đó là lúc anh định từ từ đưa tay ra và nắm lấy vai người đó.

 

“Thưa Tổng Tư lệnh!”

 

Từ phía sau cánh cửa mở, giọng nói của người cảnh vệ đang tìm Theo vọng lại. Theo vô thức quay đầu về phía đó.

 

‘Chết rồi.’

 

Anh nhanh chóng đưa tay về phía người khả nghi, nhưng làm sao mà bắt được chứ. Khi Theo nhận ra, người đó đã trèo qua bức tường cao kia rồi. 

Anh thoáng chốc đắn đo không biết có nên đuổi theo không, nhưng nếu là một tội phạm bị đội cảnh vệ bắt giữ vì có tội danh, thì không thể nào tự do đi lại như vậy được. Những người như vậy chắc hẳn đang bị nhốt trong phòng giam ở tầng hầm của tòa nhà này. 

Vậy thực sự là người của đội cảnh vệ à? Nhưng lại có thể trèo qua bức tường cao đó trong nháy mắt. 

Theo thả lỏng người. Ngay từ khoảnh khắc đứng đây và suy nghĩ những điều đó, lựa chọn đuổi theo và bắt giữ đã trở nên vô ích.

 

“Hộc... ngài ở đây ạ...”

 

Và bây giờ, có một việc cần phải giải quyết trước.

 

“Kẻ đó đã quay lại từ nhà vệ sinh chưa?” 

“À, thưa... chuyện đó ạ... có lẽ cậu ta đã bỏ trốn rồi ạ...”

 

Lông mày của Theo khẽ giật.

 

“Tôi đã giải thích rằng nếu nói chuyện rõ ràng với trụ sở chính và được công nhận việc tiêu diệt ma vật thì đơn tố cáo cũng sẽ bị vô hiệu hóa rồi. Vốn dĩ cũng không có lỗi gì lớn, ai mà ngờ được cậu ta lại bỏ trốn... À, nhưng mà bây giờ đã cho người đi lùng sục khắp khu vực lân cận rồi ạ...” 

“Vô ích thôi.” 

“Dạ?”

 

Trước giọng nói trầm thấp như sương mù, người cảnh vệ nuốt nước bọt.

 

“Vì đã bỏ trốn rồi.”

 

Khi Theo chỉ vào bức tường phía sau, khuôn mặt của người cảnh vệ tái mét đi. Tổng Tư lệnh đã đích thân đến điều tra mà lại để người cung cấp thông tin bỏ trốn. Đây là một sai lầm vô cùng lớn. 

Về các vụ án liên quan đến ma vật, phải chuyển giao một cách đầy đủ cho quân đội Đế quốc, nhưng người đã tiêu diệt con ma vật đó bây giờ lại không có mặt ở đây. Nghĩ đến việc sẽ bị cấp trên gọi lên, người cảnh vệ bất giác ôm trán.

 

“Giấy tờ thông tin cá nhân của kẻ đó đâu? Lẽ nào đến cả cái đó cũng chưa bắt điền chứ?” 

“L-làm gì có chuyện đó ạ!”

 

Theo đi theo người cảnh vệ ngày càng trở nên bối rối, quay lại vào trong tòa nhà. Sau đó, anh nhận lấy tờ giấy mà anh ta tự tin đưa cho.

 

“Cái này cũng cố tình che giấu nét chữ.” 

“Dạ?”

 

Nhìn đôi mắt đen của Theo đang bình tĩnh di chuyển, yết hầu của người cảnh vệ khẽ động.

 

> Tên: Sebastian

> Tuổi: 52

 

Trước nội dung đó, Theo không kìm được mà bật cười khan. 

Vốn dĩ gã đàn ông bí ẩn đó không hề có ý định để lại thông tin của mình ở đây.


“Dạo này chắc một người 52 tuổi cũng đi tiêu diệt ma vật nhỉ? Đế quốc thịnh vượng đúng là có lý do cả.”

“Dạ? À...”


Khuôn mặt của người cảnh vệ, người đã nhận lại và xem tờ giấy mà Theo đang cầm, từ từ cứng đờ lại. 

Vì muốn bù đắp cho sai lầm lần này, anh ta đã vội vàng đưa đi mà không kịp kiểm tra nội dung, đó là một sai lầm. Người cảnh vệ thầm oán trách chàng trai tóc bạc. Đã bỏ trốn rồi lại còn khai báo giấy tờ gian dối.


“Dù không biết lý do gã đó bỏ trốn là gì, nhưng dù sao cũng là một người cung cấp thông tin quan trọng trong việc tiêu diệt ma vật, việc quản lý lỏng lẻo là điều chắc chắn.”

“X-xin lỗi, thưa Tư lệnh. Tôi không còn mặt mũi nào.”


Theo đặt lại văn kiện lên bàn và lắc đầu.


“Ta không phải là cấp trên của cậu, nên không cần phải cúi đầu như vậy. Chỉ là, ta khuyên cậu nên cẩn thận để không lơ là cảnh giác, đúng với tư cách của một đội cảnh vệ.”


Trước lời chỉ trích sắc bén và lời khuyên gọn gàng, lưng của người cảnh vệ càng cong xuống hơn. Việc Tư lệnh không ra thêm chỉ thị nào cho cấp trên của đội cảnh vệ cũng đã là may mắn lắm rồi.


“Công lao tiêu diệt ma vật của người này, sẽ được công nhận bằng thẩm quyền của quân đội. Đơn tố cáo của hãng tàu cũng nhờ cậu xử lý cho ổn thỏa.”


Dù sao thì việc gã đó đã giết con ma vật cũng là sự thật đã được nhiều nhân chứng chứng thực. Lý do Theo đến đây là để điều tra về quá trình tiêu diệt ma vật hay những đặc điểm bất thường của con ma vật đó, nhưng vì đã bỏ trốn nên anh không còn việc gì phải ở lại đây nữa. 

Hơn nữa, vì là ma vật cấp trung chứ không phải cấp cao, nên cũng không cần phải quá gay gắt.


“Vâng!”


Bỏ lại sau lưng câu trả lời đầy khí thế, Theo ung dung rời khỏi tòa nhà của đội cảnh vệ. Ngay lập tức, ánh nắng mặt trời nóng bỏng như thể đã chờ sẵn, đổ xuống. Có lẽ vì là giữa mùa hè, nên ánh nắng cảm thấy đặc biệt gay gắt.

Anh chợt nhớ đến người mặc áo choàng lúc nãy. Vì chỉ nhìn thấy bóng lưng nên không thể xác định được đặc điểm ngoại hình nào, nhưng chỉ riêng hình ảnh trèo qua tường đó lại hiện lên rõ nét trong đầu một cách kỳ lạ. 

Cũng có lý do là có thể đó là một người có năng lực bất ngờ, nhưng điều khiến anh bận tâm hơn là chuyển động quen thuộc đến kỳ lạ đó. Dù không thể biết chính xác điểm nào quen thuộc, nhưng không hiểu sao anh không thể dễ dàng rũ bỏ được hình ảnh đó.

Khi Theo quay trở lại quân đội và đang đi về phía tòa nhà chính. Anh thấy ba bốn thành viên của Quân đoàn 1 vừa mới đến, đang nghỉ ngơi ở khu vực bảo tồn ma lực. Với bộ đồ chiến đấu dính đầy bùn đất và đôi vai rũ xuống, có vẻ như cuộc tiêu diệt ma vật hôm nay khá vất vả.


“Oa, dù là ma vật cấp trung mà cũng khá mệt đấy.”

“Vì là con có ma lực đặc biệt cao trong số cấp trung mà. Chết mất thôi. Dạo này cảm giác các trận chiến trở nên vất vả hơn.”


Họ vừa uống nước làm dịu cơn khát vừa tiếp tục cuộc trò chuyện. Có vẻ như họ vẫn chưa nhận ra có Theo ở gần.


“Không phải chỉ mình tôi cảm thấy vậy đúng không?”


Những câu chuyện chân thực của các binh sĩ vừa mới kết thúc trận chiến lọt vào tai Theo. Việc nghe lén câu chuyện của người khác, hơn nữa là của thuộc cấp, là một hành động không phù hợp với tư cách là một cấp trên. 

Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo