Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 34
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Trong một quân đội có cấu trúc thứ bậc cố định, người vất vả nhất chính là các binh sĩ cấp dưới. Nếu ngay cả việc họ thoải mái trò chuyện và tâm sự với đồng đội cũng bị can thiệp và hạn chế, thì chắc chắn đó sẽ không thể trở thành một tổ chức đúng đắn.
‘Phải tránh đi để không bị phát hiện mới được.’
Theo che giấu khí tức và quay người. Anh định sẽ đi theo con đường nhỏ thay vì con đường lớn dẫn đến tòa nhà chính.
“Chắc là ảnh hưởng lớn từ việc đó nhỉ. Việc hoạt động của biệt đội bị dừng lại ấy.”
Nhưng trước những lời tiếp theo, Theo không thể không dừng bước.
“Biệt đội ạ?”
Lúc đó, người binh sĩ cấp thấp trông trẻ nhất trong nhóm mở to mắt hỏi. Từ khuôn mặt ngây thơ không một chút vẩn đục cho đến giọng nói đầy khí thế, trông giống như một binh sĩ mới nhập ngũ chưa được bao lâu.
“À, cậu mới vào tháng này đúng không?”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
“Vậy thì chắc cậu không biết rõ thực chiến diễn ra như thế nào đâu. Ở trụ sở này, việc tiêu diệt ma vật cũng có quy trình cả đấy.”
“Quy trình ạ?”
“Nói là quy trình thì cũng không hẳn, mà phải nói là làm theo cách đó riết rồi thành một luật bất thành văn thì đúng hơn? Khi ma vật xuất hiện, biệt đội sẽ xuất phát đầu tiên.”
Câu chuyện của các đàn anh có vẻ khá thú vị, nên người binh sĩ non nớt lấp lánh đôi mắt và tập trung vào câu chuyện.
“Vì đó là đơn vị có khả năng cơ động tốt nhất. Cứ thế đến điểm chỉ định trước rồi việc họ làm là giảm thiểu thiệt hại của ma vật ra xung quanh, và tìm ra điểm yếu của chúng.”
Tiếp theo, khi đơn vị tiêu diệt chính thức đến nơi, họ sẽ chia sẻ thông tin đã tìm hiểu được và hỗ trợ để cuộc chiến của quân chủ lực diễn ra suôn sẻ hơn. Thực tế, sau khi phương pháp này được áp dụng, thời gian và thiệt hại trong việc tiêu diệt ma vật đã bắt đầu giảm đi trông thấy.
“Chà, nói thì nói vậy. Chứ thực tế đi đến nơi thì có rất nhiều lần đội trưởng Luke đã giết sạch cả rồi.”
“Đúng vậy. Vị đội trưởng đó, khi chúng ta đến thì lại còn mỉa mai với vẻ mặt khó chịu rằng đi vệ sinh về hay sao mà muộn thế.”
Các binh sĩ nhớ lại quá khứ và siết chặt nắm đấm. Nhưng rồi họ lại thả lỏng người và rũ vai xuống.
“Nhưng mà thành thật mà nói, cái vẻ mặt khó chịu đó có chút đáng nhớ nhỉ.”
“Bây giờ nghĩ lại thì đúng là một người có năng lực phi thường.”
Nhưng bây giờ biệt đội đó lại không thể thực hiện chức năng của mình, và việc mà họ vốn dĩ làm giúp, giờ đây đơn vị tiêu diệt phải tự làm từ đầu đến cuối, nên cường độ chiến đấu đã tăng lên đáng kể so với trước đây.
“Vậy bây giờ vị đội trưởng đó không có ở đây ạ?”
Trước câu hỏi ngây thơ, các đàn anh cười gượng gạo.
“Cậu, đừng có đi đâu mà tùy tiện nhắc đến tên người đó đấy.”
“Dạ? Tại sao ạ?”
“Vì có rất nhiều đội trưởng không thích người đó. Đặc biệt là trước mặt ngài Tổng Tư lệnh thì phải cẩn thận. Vì mối quan hệ của họ không tốt lắm. Mà thôi, cậu chắc cũng chẳng có việc gì để nói chuyện với ngài Tư lệnh đâu.”
Sau một giấc mơ ngắn ngủi, các binh sĩ từ từ đứng dậy. Lúc đó, người lính mới đang đi theo các đàn anh về phía tòa nhà chính đột nhiên quay đầu lại.
“Sao vậy?”
“À, không có gì ạ. Tôi cứ ngỡ có ai đó ở kia. Nhưng chắc là tôi nhìn nhầm rồi ạ.”
“Chắc cậu mệt quá rồi đấy. Nhanh đi về nghỉ ngơi thôi.”
Cứ thế, các binh sĩ kéo theo cơ thể mệt mỏi rã rời, lê bước đi.
* * *
“Sebastian! Ở đây!”
Tiếng hét của một người qua đường từ xa khiến Luke giật mình. Người được gọi là ‘Sebastian’ cười rạng rỡ và đi lướt qua Luke.
“Giật cả mình.”
Có lẽ vì đã khai một cái tên giả trong giấy tờ thông tin cá nhân của đội cảnh vệ nên tim vẫn còn đập thình thịch. Cậu không ngờ Theo lại đuổi theo sau.
Chắc chắn gã đó đã cảm thấy có điều bất thường khi thấy mình cố tình viết bằng tay trái trên tờ giấy nhớ. Nhưng mà lại chạy thẳng ra cửa sau ngay lập tức thì. Nếu lúc đó giọng nói tìm Theo không vang lên và anh ta không quay đầu lại, có lẽ Luke đã phải đối mặt với anh ta ngay tại chỗ đó rồi.
Cậu không muốn gặp lại những người của trụ sở quân đội Đế quốc. Hơn nữa, lại còn là kẻ đứng đầu danh sách những người cậu không muốn gặp nhất. Rốt cuộc tại sao lại phải đích thân xử lý một công việc có thể giao cho thuộc cấp chứ, đúng là một gã kỳ lạ không đổi.
“Mình sẽ không bị truy nã đấy chứ.”
Luke dừng lại giữa đường và chìm vào suy nghĩ. Vì không muốn đối mặt với Theo nên đã không suy nghĩ trước sau mà chạy ra ngoài, nhưng xét cho cùng thì cậu đang ở trong tình trạng bị bắt giữ vì bị tố cáo. Lại còn bỏ trốn mà chưa được điều tra về việc tiêu diệt ma vật, nên cậu bắt đầu lo lắng về hậu quả.
“Ngay từ đầu đã rối tung cả lên.”
Nếu theo lịch trình ban đầu, bây giờ cậu đã phải đến được đích rồi. Vì giết ma vật rồi bị kéo đến đội cảnh vệ, lãng phí thời gian đủ thứ nên trời đã sắp tối.
Từ các cửa hàng xung quanh, mùi thơm hấp dẫn của bữa tối bắt đầu thoang thoảng. Trên con đường đã tối, ánh đèn của các cửa hàng lần lượt được thắp lên, tạo nên một khung cảnh khá đẹp mắt.
Một trong những ngôi làng ở phía nam thủ đô, Ermen. Ngôi làng tự hào với quy mô khá lớn, và là một nơi có văn hóa độc đáo, coi trọng truyền thống, nên cũng được ưa chuộng như một địa điểm du lịch.
Luke, dù đã lên thủ đô từ khi nhập ngũ một thời gian khá dài, nhưng luôn chỉ ở khu vực trung tâm, nên đây cũng là lần đầu tiên cậu đến đây.
“Này, anh bạn tóc bạc!”
Lúc đó, một người bán hàng gọi Luke đang đứng ngẩn ngơ.
“Nhìn thôi cũng biết là đã có một ngày vất vả rồi, sao không ghé vào quán của tôi ăn chút thịt nướng đi?”
Luke mở to đôi mắt vốn đã lớn của mình. Làm sao ông ấy biết mình đã có một ngày vất vả nhỉ. Dù biết là lời mời chào khách, nhưng cậu không thể nào cưỡng lại được mùi thơm hấp dẫn này.
“Nếu cho tôi một phần ăn cho một người mà nhiều như cho hai người, tôi sẽ suy nghĩ.”
“Ha ha, anh bạn thú vị thật! Được thôi, tôi sẽ cho thêm phần đặc biệt!”
Vốn dĩ kế hoạch là ăn tôm hùm cao cấp trên một con tàu sang trọng, nhưng con ma vật chết tiệt đã phá hỏng nó, khiến mọi thứ tan tành. Nhờ đó, bụng của Luke sắp dính vào lưng rồi. Luke cười và đi theo người bán hàng vào quán.
“Anh bạn tên gì? Tôi hình như chưa bao giờ thấy ai đẹp trai như vậy ở làng này. Là người dân ở đây à?”
“Ừm, là Sebastian ạ. Không phải người dân đâu, tôi là khách du lịch.”
Luke mỉm cười và đặt hành lý xuống một chỗ ngồi thích hợp.
So với một quán ăn mà cậu vào vì bị mời chào, đây là một nơi khá ổn. Khác với vẻ ngoài có vẻ cũ kỹ, bên trong lại mang đậm không khí truyền thống của địa phương, và các bàn gần như đã kín chỗ. Có cả những khách du lịch mang ba lô như Luke, và cả những người dân địa phương trông có vẻ thoải mái. Có lẽ vì vậy mà bên trong khá ồn ào.
“Thực đơn tôi chọn món này.”
“Tốt lắm. Anh bạn cũng có mắt nhìn đấy. Đây là món bán chạy nhất của quán chúng tôi đấy.”
Người nhân viên đã đưa Luke vào trong cười sảng khoái và nhận lại thực đơn.
“Thật sự cho nhiều chứ ạ?”
“Dĩ nhiên rồi. Đầu bếp của chúng tôi khá là yếu lòng trước những người đẹp trai.”
Người nhân viên chỉ về phía bếp và thì thầm vào tai Luke. Cậu đưa mắt theo hướng ngón tay và thấy một người phụ nữ buộc tóc gọn gàng đang ngại ngùng vẫy tay.
Với bộ đồ đầu bếp và cả chiếc mũ đầu bếp được đội chỉnh tề, có vẻ như người đó là đầu bếp của quán ăn này.
Dù không hiểu tại sao lại đột nhiên chào mình, nhưng Luke cũng vẫy tay lại. Vừa ăn bánh mì nướng mới ra lò làm món khai vị cùng với nước mà nhân viên mang ra, Luke vừa quay người và nhìn quanh quán. Chỗ Luke ngồi tình cờ lại là góc trong cùng, nên có thể nhìn rõ toàn bộ bên trong.
Vì ánh sáng yếu và đèn mờ ảo, nên dù là một quán ăn nhưng cũng có cảm giác như một quán rượu. Xung quanh cũng có khá nhiều đồ trang trí dễ thương. Đặc biệt nổi bật là mô hình được làm theo hình dạng của con sông lớn chảy ngang qua khu vực phía nam này.
Bên cạnh đó còn có một mô hình thuyền nhỏ. Thêm vào đó là những mô hình cây cọ được đặt khắp nơi, khiến người ta có cảm giác như đang ở nước ngoài chứ không phải là thủ đô.
“Đây ạ, món ăn ra rồi.”
Thịt được tẩm ướp sốt đặc biệt bóng loáng. Xúc xích được nướng cùng bên cạnh chảy ra nước thịt.
“Chỗ này có vẻ khá nổi tiếng ạ?”
Khi người phục vụ đến gần, Luke lại quay người lại.
“Dĩ nhiên rồi. Chúng tôi đã kinh doanh ở con phố này khá lâu rồi. Vốn dĩ chủ yếu chỉ có người dân địa phương đến, nhưng từ khi khách du lịch nhiều lên, có lẽ vì được truyền miệng nên quán cũng khá đông khách.”
“Ra vậy.”
Luke gắp một miếng thịt cho vào miệng. Ngay khi miếng thịt chạm vào miệng, nó đã tan ra. Có lẽ việc nói đây là một quán nổi tiếng không phải là sai, vị của nó thực sự rất tuyệt vời.
Cùng là thủ đô mà không khí lại có thể khác nhau đến vậy. Khu vực trung tâm mà Luke đã ở từ trước đến nay là nơi tập trung của hoàng cung, trái tim của Đế quốc, quân đội Đế quốc bảo vệ trái tim đó và các cơ sở trọng yếu khác, nên thay vì một bầu không khí tự do, chỉ cảm nhận được sự cứng nhắc theo khuôn mẫu.
Ở khu vực trung tâm có rất nhiều gia tộc quý tộc, nên sự chênh lệch giàu nghèo hay sự khác biệt trong cuộc sống cũng cảm nhận được rất rõ.
Ngay cả Quảng trường Rudlane cũng được chia thành các khu vực tùy theo việc thường dân hay quý tộc sử dụng. Dĩ nhiên, quán ăn này cũng có vẻ là một nhà hàng mà thường dân hay lui tới, nhưng chắc chắn có thể cảm nhận được một sự tự do mà ở khu vực trung tâm không thể nào có được.
“Cũng tốt, những thứ như thế này.”
Cậu đã nghĩ rằng cả ngày hôm nay đã hỏng bét.
Vì những chuyện không ngờ tới xảy ra khiến kế hoạch hoàn toàn bị đảo lộn, nói thẳng ra là tâm trạng không được tốt cho lắm, nhưng bây giờ lại cảm thấy may mắn vì đã như vậy. Nhờ một ngày hỏng bét mà cậu có thể đến được một quán ăn bán những món ngon như thế này, và có thể tận hưởng một bầu không khí ồn ào đã lâu không có.
Trong quân đội, đây là một điều không thể nào tưởng tượng được. Là những thứ không bao giờ có thể tìm thấy được trong một tổ chức chỉ có nguyên tắc, cấp bậc, quy luật và mệnh lệnh.
Luke bây giờ mới thực sự cảm nhận được sự giải thoát. Cảm giác rằng mình đã thoát khỏi vai trò và thiết lập của một nhân vật phản diện, và thực sự có thể sống theo ý mình muốn, từ từ hiện rõ.
Lịch trình có hơi sai lệch một chút thì đã sao. Thời gian thì có rất nhiều.
Luke với vẻ mặt tươi tỉnh hơn, bắt đầu gắp thịt lia lịa. Đến mức người đầu bếp ở phía xa cũng mỉm cười hài lòng khi xem Luke ăn.
Vị thịt được ăn kèm với sự nhẹ nhõm lại càng tuyệt vời hơn. Dù là người kén ăn, nhưng món ăn cứ thế mà trôi tuột.
“Vậy thì, vị Tư lệnh mới của Đế quốc có vẻ thế nào?”
Nhưng bỗng nhiên một câu nói từ phía sau khiến bàn tay đang hoạt động hăng hái của Luke phải dừng lại.
“Thế nào là thế nào. Mới nhậm chức chưa được bao lâu. Có gì để mà đánh giá chứ.”
Cậu khẽ quay đầu lại và thấy những người đàn ông trung niên đang ngồi ở bàn ngay phía sau. Nhìn trang phục thì có vẻ không phải là khách du lịch, mà là người dân địa phương.
Trên bàn có vài cốc bia dính đầy bọt lăn lóc, và họ cũng đã có vẻ ngà ngà say.
“Cho đến bây giờ cũng không có lùm xùm gì, tầm này thì không phải là đang làm tốt sao?”
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.