Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 35
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Nếu nhìn theo một cách nào đó, đây là một khung cảnh thường thấy. Việc những người dân sống trong một quốc gia bàn tán và chỉ trích về việc hoàng đế thế nào, gia tộc đó ra sao, là một đặc quyền của họ.
Chỉ là, lý do tai cậu cứ hướng về phía đó là vì mới chỉ cách đây không lâu, cậu vẫn còn thuộc quân đội, và vì cậu biết rất rõ nhân vật chính đã trở thành chủ đề bàn tán của mấy ông chú kia.
“Ấy, ông bạn này. Không có lùm xùm là phải rồi. Chẳng phải là được kế thừa vị trí vào đúng thời điểm tốt sao. Vì ngài Veil William đã giải quyết gọn gàng cả cuộc chiến với Membern rồi mới rút lui mà.”
“Vậy à?”
“Phải. Đây không phải là năng lực của vị Tư lệnh mới, mà phải nói là thời điểm tốt thôi. Không phải là thực lực mà là may mắn.”
Lông mày của Luke thoáng chốc nhíu lại. Việc ngài Veil giải quyết xong vụ Membern rồi mới rút lui là sự thật, nhưng đó là một trình tự tất yếu.
Có người tiền nhiệm nào lại không giải quyết xong việc xảy ra trong nhiệm kỳ của mình mà lại giao lại cho người kế nhiệm chứ. Đó chẳng khác nào là đùn đẩy trách nhiệm.
“Thực ra tôi cũng lo lắng lắm. Cậu bạn đó còn khá trẻ, phải không? Dù có thực lực xuất chúng đến đâu, tôi cũng không tin được, không tin được.”
“Đồng ý. Hoàng cung hay quân đội rốt cuộc đang nghĩ gì vậy chứ. Lại giao một vị trí quan trọng như vậy cho một đứa trẻ không biết sự đời.”
Cái đứa trẻ không biết sự đời đó lại là kẻ được đánh giá là có năng lực xuất chúng nhất trong số các Tổng Tư lệnh từ trước đến nay đấy.
Thật không hiểu tại sao những người lớn tuổi lại cứ nghi ngờ hoặc cảnh giác với năng lực của những người trẻ tuổi một cách mù quáng.
Luke đã quên cả việc ăn thịt từ lúc nào, và chìm đắm trong việc nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
“Vị Tư lệnh mới đó không phải là người thừa kế của gia tộc Công tước nổi tiếng kia sao. Dù có nói là chủ nghĩa năng lực hay gì đi nữa, chẳng lẽ lại không có sự tác động của gia tộc Công tước đó thật à?”
“Chắc là vậy rồi?”
*Cốp-*
Đúng lúc đó. Một tiếng động mạnh vang lên khi bàn và cốc rượu của những người đang hăng say bàn tán va vào nhau. Ánh mắt của những người đàn ông kinh ngạc đổ dồn về một phía.
“Này, tôi ăn một mình hơi buồn, nên cho tôi tham gia với được không? Nghe lỏm thì có vẻ các vị đang có những cuộc trò chuyện thú vị.”
“Hử?”
Luke với một nụ cười xởi lởi, xoay người lại rồi ngồi thẳng vào bàn của họ.
“Uống rượu thì phải uống cùng nhau mới ngon chứ, phải không ạ?”
“Ơ ơ, phải rồi. Ngồi đi ngồi đi. Cùng uống nào.”
“Oa, cảm ơn. Mà các chú đang nói chuyện gì mà vui thế ạ?”
“À, chuyện đó thì...”
Có lẽ vì một chàng trai trẻ tuổi lại gần một cách xởi lởi, nên những người đàn ông trung niên có vẻ còn phấn khích hơn lúc nãy.
Việc giảng giải cho những người trẻ tuổi hơn về sự đời như thể mình là người biết tuốt là một đặc điểm của các ông chú.
Họ tiếp tục những lời chỉ trích gay gắt về vị Tổng Tư lệnh mới của quân đội Đế quốc, người đàn ông tên Theo Redrique.
“Nhưng mà các chú hết rượu rồi ạ?”
“Ơ? Không sao. Chúng tôi lúc nãy uống nhiều rồi...”
“Ấy, nhưng mà câu chuyện vui thế này mà thiếu rượu thì còn gì là hay nữa. Này cô chủ! Cho mười cốc bia ạ.”
Mười cốc? Một số lượng khá lớn khiến mắt của những người đàn ông mở to.
“À, tiền tôi sẽ trả nên đừng lo. Được tham gia vào câu chuyện cũng đã là cảm ơn lắm rồi.”
“Ha ha, vậy thì phải uống chứ!”
Ngay sau đó, một lượng bia khổng lồ được chuẩn bị trên bàn. Các ông chú, vui mừng vì được uống rượu miễn phí, bắt đầu hăng say cụng ly.
“Vậy nên là, Tư lệnh Theo lên được vị trí đó là nhờ sức mạnh của gia tộc...”
“Cho thêm một cốc bia ở đây ạ.”
Luke nhếch mép cười và đẩy một cốc bia mới về phía người đàn ông đang nói về gia tộc.
“Vậy nên cuối cùng là... hức, cái thằng nhóc còn non choẹt đó liệu có làm được Tổng Tư lệnh không...”
“Cho thêm một cốc rượu ở đây ạ.”
Bây giờ thì người phục vụ đã bắt đầu tự động mang rượu đến. Những người đàn ông ban đầu còn vui mừng vì được uống rượu miễn phí, giờ đây mặt đã đỏ bừng và đồng tử gần như đã giãn ra.
Những vị khách khác xung quanh cũng bắt đầu liếc nhìn, tò mò về bầu không khí bất thường của chiếc bàn.
“T-thôi không uống nữa cũng được...”
“Không sao đâu, đừng khách sáo, cứ uống đi ạ. Vậy sao ạ? Lúc nãy các chú nói chuyện gì ấy nhỉ?”
“Ừm, chuyện đó thì...”
Cuối cùng, khoảng 30 phút sau khi Luke tham gia, những người đàn ông chỉ chăm chăm uống bia đã lần lượt gục xuống bàn.
“...”
Khuôn mặt của Luke, sau khi đã xóa đi nụ cười, trở nên lạnh lẽo. Cậu lườm một lượt khuôn mặt của những kẻ đang ngáy khò khò một cách khó coi, rồi từ từ đứng dậy và thu dọn hành lý.
Khi Luke đến quầy tính tiền, người nhân viên đã mời cậu vào lúc nãy tiến lại gần với vẻ mặt tò mò.
“Không có chuyện gì chứ?”
“Không có gì đâu ạ. Chỉ là tôi đang uống một mình thì các chú ấy bảo sẽ chăm sóc cho. Người dân ở đây thật là ấm áp.”
“Vậy à? Vậy thì lần sau lại đến nhé.”
Người nhân viên cười sảng khoái.
“Vâng, tính tiền cho tôi ạ. À, và tiền bia mà tôi gọi ở kia, các chú ấy nói sẽ trả hết. Nhờ vậy mà tôi đã được uống no say. Khi nào họ tỉnh lại, xin hãy chuyển lời cảm ơn giúp tôi.”
“Được thôi.”
Luke chỉ trả đúng tiền phần thịt nướng của mình rồi rời khỏi quán. Vốn dĩ cậu định chỉ ăn cơm rồi ra ngoài tìm chỗ trọ ngay, nhưng lịch trình lại bị đảo lộn.
Khi ra ngoài, ánh trăng mờ ảo đã chiếu sáng con phố.
“...Dám chửi ai chứ. Mình đã phải vất vả thế nào để đẩy anh ta lên cơ mà.”
Nhưng Luke không tức giận vì kế hoạch bị thay đổi như lúc nãy. Ngược lại, với một tâm trạng nhẹ nhõm, cậu chỉ cất bước trên con phố đã trở nên yên tĩnh để tìm chỗ trọ.
Luke rời khỏi quán ăn và tìm kiếm một nơi có thể trọ lại gần đó. Cậu đã lo không biết có tìm được phòng ngay trong ngày không, nhưng may mắn thay, cậu đã được người đầu bếp của quán ăn đó giới thiệu cho một nhà trọ tử tế.
“Phòng 302 nhé.”
“Cảm ơn.”
Luke nhận lấy chìa khóa và bước lên cầu thang dẫn đến phòng khách. Vẻ ngoài có vẻ khá cũ kỹ khiến cậu có chút lo lắng, nhưng may mắn là bên trong cũng sạch sẽ tàm tạm.
Dù sao thì cậu cũng chỉ định ở lại một đêm rồi ngày hôm sau sẽ lập tức rời đi, nên chỉ cần có chỗ ngủ là được rồi.
Luke dỡ hành lý và vô tình nhìn xuống ngoài cửa sổ. Cậu có hơi bận tâm vì những ông chú đã gặp ở quán rượu lúc nãy, chắc giờ này đã tỉnh dậy và kiểm tra hóa đơn tiền rượu khổng lồ đứng tên họ.
Chà, cậu không nghĩ rằng họ có thể tìm được mình đâu. Cậu đã cố tình chọn nơi xa nhất trong số những nơi mà người đầu bếp đã giới thiệu.
Sau khi tắm rửa qua loa, cậu lập tức nằm xuống giường. Tiếng cót két của khung giường cũ kỹ nghe có chút rùng rợn.
Vì ngày mai phải dậy sớm để di chuyển, nên việc ngủ để bổ sung thể lực là điều bắt buộc. Luke từ từ nhắm mắt lại.
Chỉ có tiếng kim giây của chiếc đồng hồ treo tường vang lên trong căn phòng nhỏ. Ánh đèn trên con phố đã chìm vào bóng tối từ lúc nào. Dù chắc chắn là một môi trường tốt để ngủ, nhưng Luke lại không thể nào dễ dàng chợp mắt được.
‘Vị Tư lệnh mới đó không phải là người thừa kế của gia tộc Công tước nổi tiếng kia sao. Dù có nói là chủ nghĩa năng lực hay gì đi nữa, chẳng lẽ lại không có sự tác động của gia tộc Công tước đó thật à?’
Đó là vì những lời nói bâng quơ của các ông chú lúc nãy cứ quay cuồng trong đầu cậu.
“Nghĩ lại thì, anh ta hồi còn ở học viện sĩ quan cũng hay bị nói như vậy.”
Theo, trưởng nam của gia tộc Redrique, một trong những gia tộc Công tước hàng đầu Đế quốc, đã giành được danh hiệu thủ khoa với thành tích xuất sắc nhất trong kỳ thi đầu vào của học viện sĩ quan.
Nhưng các bạn đồng khóa đã không hề ngưỡng mộ hay kính trọng Theo. Họ thêu dệt đủ thứ chuyện, nào là đã dùng sức mạnh của gia tộc, nào là đã gian lận để vào trường, cố gắng hạ bệ nỗ lực của anh bằng mọi cách.
Tất cả những điều đó đều bắt nguồn từ sự ghen tị với một người vừa là con trai của một Công tước nổi tiếng, vừa có tài năng bẩm sinh của một quân nhân, và có tất cả mọi thứ. Vì ở độ tuổi đó, người ta thường dễ ghen tị và cảm thấy tự ti với bạn bè đồng trang lứa.
Dù vậy, khác với Luke, Theo không hề bận tâm đáp lại những lời gây sự hay những tin đồn vô lý nhắm vào mình.
“Lúc đó mình đã làm gì với anh ta nhỉ...”
Lợi dụng lúc không ngủ được, những ký ức quá khứ lại từ từ ùa về.
* * *
“Cậu nghe tin kết quả chấm bài thi Nhân văn học lần 1 hôm qua chưa?”
“Kết quả ra rồi à? Kỳ thi còn chưa kết thúc mà.”
Trong một không gian rộng rãi được bố trí ở tầng một của học viện sĩ quan, các bộ bàn ghế được đặt cách đều nhau, và trên giá sách ở một bên tường là đầy ắp những cuốn sách liên quan đến quân sự học.
Đó là không gian nghỉ ngơi nơi các học viên có thể thoải mái nghỉ ngơi và trò chuyện. Bây giờ, khi kỳ thi vẫn chưa kết thúc, số lượng học viên sử dụng phòng nghỉ không nhiều, nhưng lúc nào cũng có vài người.
“Các giáo sư chắc đã chấm xong hết rồi. Có vẻ như tin đồn đã lan ra rồi.”
“Vậy sao? Là ai thế? Bài thi Nhân văn học lần này khó thật đấy. Tớ còn tưởng không phải là đề thi của năm nhất nữa cơ.”
Nói rồi, một học viên còn nói thêm rằng cậu ta đã có tâm trạng muốn viết một lá thư xin lỗi giáo sư ngay trên giấy thi.
“Nghe nói là Theo Redrique. Cái cậu thủ khoa đầu vào ấy.”
“Con trai của Công tước Redrique à? Chà, cậu ta vừa giỏi kiếm thuật lại còn học giỏi nữa sao? Bất công quá không?”
“Cậu không biết gì à. Đó mà là thực lực thật của cậu ta sao?”
Một học viên cười khẩy. Dù sao thì vì mọi người đều đang ôn thi ở thư viện hoặc ký túc xá, nên trong phòng nghỉ này chỉ có hai học viên.
“Chẳng phải có lời đồn rằng cha cậu ta đã bỏ tiền mua đề thi sao.”
“Có thể làm vậy được à?”
“Là Công tước Redrique đó, có gì mà không làm được chứ.”
Đó là lúc một tin đồn vô lý như vậy lại sắp được tạo ra trong phòng nghỉ này. Một bóng đen bao trùm lên sau lưng hai học viên đang hăng say tung tin đồn thất thiệt.
“Vậy... bao nhiêu tiền thì mua được đề thi...?”
“Ái, giật cả mình!”
Bị giọng nói bất ngờ làm cho giật mình, hai người vội vàng quay đầu lại. Luke với cặp kính dày cộp đang đứng đó với bộ dạng thảm hại.
Tóc tai rối bù, quầng thâm dưới mắt đậm đặc. Khuôn mặt hốc hác như người bị bỏ đói chính là hình ảnh tiêu biểu của một học viên trong mùa thi.
“L-Luke.”
“Này, hai cậu.”
Luke đặt mỗi tay lên vai của hai học viên.
“Tôi cho một lời khuyên nhé? Có thời gian để ăn nói hàm hồ như vậy, sao không đọc thêm một trang sách đi? Sẽ có ích đấy. Lũ nhân vật quần chúng này.”
“Quần, cái gì?”
Các học viên nhăn mặt khó chịu, nhưng ngay lúc đó, Luke siết mạnh tay đang đặt trên vai họ.
“Học viên làm xáo trộn không khí học tập của học viện sĩ quan bằng những lời kích động quá mức sẽ bị kỷ luật.”
“...”
Khi Luke đọc thuộc lòng quy chế học viện, khuôn mặt của hai học viên đang hăng say nói chuyện bỗng trở nên trắng bệch.
“Nào, hiểu rồi thì mau biến đi.”
Luke thả lỏng tay và vỗ nhẹ vào vai họ. Họ lườm Luke một cái đầy bực bội rồi chạy trốn khỏi phòng nghỉ.
“A, chết mất. Lẽ ra không nên thức trắng đêm.”
Luke tháo kính và xoa bóp vùng mắt mỏi mệt. Cậu đã thức trắng gần hai đêm rồi. Kỳ thi của học viện sĩ quan diễn ra trong tổng cộng 5 ngày.
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.