Oeoeo 2 bạn hnhu bằng tuổi nhưng mà t lỡ ròi nên để xưng Tôi-Cậu, Tôi-Anh nha;>
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 36
Tác giả: 문하루
Dịch: Cherry22
Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha.
Lượng kiến thức và độ khó của phạm vi thi lớn hơn và cao hơn rất nhiều so với các học viện danh tiếng khác, nên kỳ thi của học viện sĩ quan khá là nổi tiếng về độ khắc nghiệt. Đến nỗi không hiếm trường hợp có cả sinh viên năm nhất bị sốc sau khi thi môn đầu tiên và bỏ học.
Quân nhân không chỉ cần có thực lực chiến đấu hay thể lực. Từ việc lên kế hoạch chiến thuật cho đến việc suy nghĩ làm thế nào để đạt được thành tích lớn nhất với thiệt hại tối thiểu cũng là một trong những phẩm chất của quân nhân. Tức là, để trở thành một quân nhân tài năng, cũng cần phải có một cái đầu thông minh.
“Không biết mình có chết vì làm việc quá sức để theo kịp Theo không nữa.”
Luke nhặt chiếc chăn đã trải sẵn ở một góc phòng nghỉ. Vì không còn sức để về ký túc xá nên cậu định chợp mắt ở đây một lát, ai ngờ lại nghe lén được câu chuyện vô lý của hai nhân vật quần chúng.
Nếu có thể mua được đề thi, người thực sự muốn làm điều đó chính là Luke. Vì để tồn tại với tư cách là đối thủ của Theo, cậu cũng phải có một trình độ nhất định, nên ngay cả việc học cũng không thể lơ là.
“Hừ, buồn ngủ chết đi được.”
Luke định sẽ quay lại thư viện, liền rời khỏi phòng nghỉ và hướng về phía cầu thang trung tâm. Đang đi trên hành lang với vẻ mặt gần như sắp chết, cậu thấy Theo ở phía xa. Anh vừa ra khỏi phòng giáo sư, cũng đang đi tới, phát hiện ra Luke và khựng lại.
“...Nghe nói bài thi Nhân văn học, tôi đứng nhất.”
Lông mày của Luke khẽ giật. Có vẻ như lời của lũ nhân vật quần chúng lúc nãy không hoàn toàn là dối trá.
“Nhưng cũng có tin tốt đấy.”
“Là gì?”
Luke đẩy gọng kính lên.
“Cậu đứng thứ hai.”
“Oa, một tin tốt quá nhỉ.”
Luke cười một cách gượng gạo và vỗ tay. Tên này đang trêu chọc người khác một cách vô cùng tao nhã.
“Không phải cậu đã nói trong lễ nhập học sao? Rằng sẽ thắng tôi trong các kỳ thi và giành lấy vị trí thủ khoa. Có vẻ như khoảng cách đã được nới rộng ra rồi nhỉ.”
“Này này, kỳ thi vẫn còn hai ngày nữa đấy nhé! Đường dài mới biết ngựa hay. Tôi sẽ đập tan cái vẻ tự cao của anh, nên cứ giữ cho kỹ vào.”
Luke làm ra vẻ ôm chặt cuốn sách đang cầm. Theo ngẩn ngơ nhìn cậu rồi khẽ quay đi.
“Cậu không nghĩ giống như các học viên khác sao?”
“Về cái gì?”
“Về chuyện tôi đã nhờ sức mạnh của cha mình để tuồn đề thi ra ngoài.”
À, chuyện đó thì lúc nãy cậu cũng đã nghe ở phòng nghỉ. Nhưng không ngờ lại nhanh chóng đến tai của đương sự như vậy.
Tầm này thì chắc là đã lan truyền đến hầu hết các học viên rồi. Thật không hiểu tại sao những tin đồn hạ bệ người khác lại lan nhanh đến vậy.
“Với cái tính cách cứng nhắc và bảo thủ của anh, thì làm sao mà làm được chuyện đó.”
“...”
“Anh thì làm sao mà có chuyện đó được?”
Vì là nhân vật chính mà. Việc tuồn đề thi, lợi dụng sức mạnh của gia thế để chiếm ưu thế và gian lận, nhân vật chính làm sao mà làm được. Dĩ nhiên, việc tin tưởng Theo không chỉ vì một lý do đó, nhưng chỉ cần như vậy là đủ rồi.
“Nhưng nếu anh thực sự đã làm chuyện đó, hiểu không? Thì tôi sẽ tìm ra bằng chứng bằng mọi giá và đuổi anh ra khỏi đây. Khi đó, tôi sẽ có thể thoải mái chiếm lấy vị trí thủ khoa, phải không?”
Đây là một nửa là khiêu khích, một nửa là kích thích. Cậu không nghĩ rằng Theo sẽ thực sự gian lận như vậy, nhưng nếu lỡ như có một khả năng dù là nhỏ nhất rằng anh ta có suy nghĩ đó, cậu muốn khiêu khích như thế này để dập tắt hoàn toàn mầm mống đó.
“Yên tâm đi. Tôi không có chuyện bị đuổi khỏi đây, cũng không có chuyện để cậu cướp mất vị trí thủ khoa đâu.”
“Được. Tốt lắm.”
Luke trợn mắt và bước lên cầu thang một cách mạnh mẽ. Nhờ tên kia mà cơn buồn ngủ của cậu đã tan biến hẳn. Trong bài thi Thủy lực học ngày mai, nhất định phải đạt điểm tối đa. Vừa nghĩ vậy, Luke vừa vô tình quay đầu lại nhìn Theo vẫn còn đang đứng ở hành lang.
Không hiểu sao, Theo đang dùng tay che miệng. Qua kẽ hở, có thể thoáng thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên.
Bản dịch Là Kẻ Phản Diện, Tôi Sẽ Cố Gắng Hết Sức Hoàn Thành Vai Diễn Này của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
***
Ánh nắng chói chang của buổi sáng lọt vào qua khung cửa sổ. Có lẽ vì là một nơi có giá phòng rẻ, nên tấm rèm treo trên khung cửa sổ không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhờ đó mà bị đánh thức một cách cưỡng ép, Luke dụi đôi mắt còn đang ngái ngủ và từ từ ngồi dậy.
Luke vẫn còn đang ngái ngủ, ngơ ngác nhìn quanh. Lúc này cậu mới nhớ ra rằng hôm qua vì lịch trình bị đảo lộn nên đã bất đắc dĩ phải ở lại đây. May mắn tìm được một phòng trọ qua đêm với giá rẻ, và vì không ngủ được nên đã cố gắng nhớ lại những ký ức về Theo, rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không hay.
Có lẽ vì điều cuối cùng cậu nghĩ đến là khuôn mặt của anh ta chăng. Sau một thời gian rất dài, Luke đã mơ một giấc mơ khiến cậu phải suy ngẫm về quá khứ. Vì là người không hay mơ, nên ký ức vẫn còn rất sống động.
“Lúc đó Theo có cười không nhỉ...”
Luke một mình lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại cảnh cuối cùng của giấc mơ. Rõ ràng ở cuối ánh nhìn khi cậu quay lại, thứ lọt vào mắt là nụ cười nhàn nhạt của Theo.
Liệu đó có thực sự là một phần ký ức trọn vẹn của cậu hay đã bị thêm thắt bởi những ảo ảnh do giấc mơ tạo ra, cậu cũng không thể biết được.
Luke gãi mái tóc rối bù và từ từ đứng dậy khỏi giường. Dù sự thật là gì đi nữa, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nụ cười của Theo. Anh ta lúc nào cũng có cùng một khuôn mặt như một con rối gỗ được chế tác tinh xảo. Vì biểu cảm của anh ta quá ít thay đổi, nên trong số các binh sĩ còn có cả những lời đồn vô lý rằng anh ta không phải là ma quỷ chứ.
‘Cười trông cũng hợp đấy chứ.’
Trong suốt thời gian chuẩn bị lên đường, Luke không ngừng nghĩ về Theo. Có lẽ vì cảnh cuối cùng trong giấc mơ quá mãnh liệt nên cậu không thể nào quên được.
“Tôi trả chìa khóa.”
“Đi sớm vậy sao?”
Người chủ nhà trọ trung niên hiền hậu vừa cẩn thận nhận lấy chiếc chìa khóa mà Luke đưa, vừa bắt chuyện.
“Vâng, vì đường còn xa ạ. À, tôi có thể hỏi một điều được không ạ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“Muốn đi tàu thì phải đi đâu ạ?”
“Ra khỏi nhà trọ rồi đi thẳng về phía bên phải, sẽ có một tòa nhà có cối xay gió lớn. Đi qua đó rồi rẽ trái và đi thẳng là sẽ đến cảng. Vé cũng có thể mua ở đó.”
Quả nhiên là người địa phương nên rất rành đường. Vốn dĩ cậu định ra ngoài rồi xem bản đồ của làng ở gần đó, nhưng nhờ vậy mà đỡ tốn công.
“Cảm ơn.”
Trước lời dặn đi cẩn thận của người chủ, Luke cúi đầu chào rồi rời khỏi nhà trọ. Các con phố của Ermen đã bắt đầu nhộn nhịp từ sớm. Nhiều cửa hàng đã bắt đầu kinh doanh từ sớm để phục vụ khách du lịch.
Luke thong thả nhìn quanh. Một đứa trẻ nắm chặt tay mẹ đi chợ đang nằng nặc đòi mẹ mua cho một quả đào dẹt. Đối diện đó là một cặp đôi có vẻ là người yêu đang nắm tay nhau một cách trìu mến và ngắm nhìn đường phố.
Bước chân của Luke dần chậm lại. Một khung cảnh yên bình, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ mang lại cảm giác an yên trong lòng. Rồi cậu chứng kiến một con mèo ăn trộm một con cá từ một cửa hàng cá và bỏ chạy. Khi ông chủ quán tức giận cầm chổi định đuổi theo con mèo, Luke đã đến đó và trả tiền con cá thay.
“Không, anh bạn trả cái này làm gì!”
“Vì con mèo dễ thương ạ.”
“Cái gì?”
Ngay lập tức, chủ quán cá cao giọng như thể không hiểu. Có vẻ như ông thấy khá nực cười khi có người lại trả tiền chỉ vì một lý do như vậy, dù đó không phải là con mèo mình nuôi.
“Dù sao thì lấy lại cái đó cũng không bán lại được mà.”
“Thật tình, đúng là gặp phải người kỳ lạ. Này anh bạn, sống tốt như vậy là thiệt thòi đấy. Tôi lo cho người trẻ nên mới nói thế thôi.”
“Không sao đâu ạ. Thời gian qua tôi đã sống hơi xấu xa một chút, nên giờ định sám hối ạ.”
Luke vẫy tay về phía con mèo đã tha con cá chạy xa. Ông chủ vẫn với vẻ mặt khó hiểu, cẩn thận cất số tiền Luke đưa rồi quay đi.
Cậu lại cất bước. Đi theo con đường mà chủ nhà trọ đã chỉ, quả nhiên cậu đã thấy một tòa nhà có cối xay gió lớn. Sau đó đi thêm khoảng 5 phút nữa thì đến cảng. Luke tự nhiên vào một phòng vé gần đó để mua vé.
“Chuyến tàu nhanh nhất sẽ khởi hành sau 10 phút và còn một chỗ trống, ngài có đi không ạ?”
“Vâng. Tôi mua vé.”
Sau khi trả tiền, Luke lên con tàu mà người thủy thủ vừa ra thông báo sắp bắt đầu lên tàu.
Con tàu hú một hồi còi lớn và từ từ rẽ sóng, Luke tha thiết cầu nguyện. Cầu mong đừng có ma vật nào xuất hiện, cầu mong có thể đến được đích một cách an toàn. Có lẽ ông trời đã nghe được lời cầu nguyện tha thiết đó, con tàu cứ thế mà băng băng trên hải trình mà không gặp trở ngại gì.
Đã đi được bao lâu rồi nhỉ. Người thủy thủ mở cửa khoang và thông báo rằng sắp cập cảng đích. Các hành khách lần lượt thu dọn hành lý. Luke cũng cầm lấy chiếc ba lô đơn giản và ra ngoài.
Một cơn gió biển mát lạnh thổi đến, làm mái tóc bạc của cậu bay dữ dội. Luke từ từ đi ra boong tàu. Phía bên kia vùng biển xanh biếc huyền ảo và bí ẩn là một vùng đất rộng lớn.
“Chuẩn bị xuống tàu! Xin hãy giữ nguyên vị trí cho đến khi có chỉ thị tiếp theo!”
Dù có tiếng hét của người thủy thủ, Luke vẫn không rời mắt khỏi vùng đất đang đến gần. Những giọng nói phấn khích của các hành khách xung quanh càng làm cho tâm trạng thêm phần phấn chấn.
Đó là phía tây của Đế quốc Heidern, và cũng là vùng đất được mệnh danh là đẹp nhất, quê hương của Luke, nơi cậu đã quay trở về để bắt đầu một cuộc sống mới, ‘Kailum’.
* * *
“Vậy ý ngài là người đã tiêu diệt con ma vật đó đã bỏ trốn ạ?”
“Nghe nói là vậy.”
Theo vừa xem danh sách mà Sion đưa, vừa bâng quơ gật đầu.
“Lạ thật đấy ạ. Nếu công lao tiêu diệt được công nhận thì tiền thưởng cũng khá nhiều mà.”
“Chắc là một người không thiếu tiền. Hoặc là có lý do đặc biệt phải bỏ trốn.”
“Ngài Tư lệnh không đuổi theo ạ?”
Theo khẽ gật đầu. Anh lờ mờ đoán được tại sao Sion lại hỏi như vậy. Sion biết rõ tính cách của anh, một người luôn xử lý công việc triệt để không để lại hậu quả. Vì vậy, có lẽ người phụ tá đang rất tò mò tại sao anh lại để cho người cung cấp thông tin bỏ trốn và kết thúc mọi chuyện như vậy.
“Dù sao thì nhân chứng khai rằng người đó đã tiêu diệt cũng rất nhiều. Cũng không phải là phạm tội.”
“Đúng là vậy ạ.”
Đó là lý do lớn nhất, nhưng vào ngày hôm đó, Theo đã cảm nhận được một linh cảm không thể giải thích được. Không hiểu sao lại bị bao trùm bởi một cảm giác rằng không nên đuổi theo. Dù là một trực giác không có một chút cơ sở nào, nhưng kết quả là việc để lỡ người đó cũng không gây ra vấn đề gì.
“Vậy danh sách này là tất cả những thành viên đáp ứng đủ tiêu chuẩn cấp đội trưởng sao?”
“Vâng, đúng vậy ạ. Tôi đã lựa chọn chủ yếu dựa trên những sĩ quan cấp cao có tổng điểm xuất sắc, dựa trên thành tích thời học viện sĩ quan và các bài đánh giá năng lực quân sự đã được thực hiện từ trước đến nay.”
Đánh giá năng lực quân sự, đó là một hệ thống đánh giá được thực hiện trong quân đội Đế quốc, với mục đích nắm bắt thành tích của từng thành viên để làm chỉ số trong các vấn đề quan trọng, bao gồm cả việc thăng chức.
Phương pháp tính điểm là tổng hợp theo quý thông qua các bài đánh giá trong các buổi huấn luyện được tổ chức nội bộ, hoặc công trạng và thành tích liên quan đến chiến trường hay tiêu diệt ma vật.
Từ các binh sĩ cấp thấp cho đến các đội trưởng, không ai có thể thoát khỏi bài đánh giá năng lực này. Điều đó cũng đúng thôi, vì đã có tiền lệ một đội trưởng bị tước chức vị vì không đạt được điểm ở đây, và cũng đã tạo ra những ngoại lệ như một binh sĩ cấp thấp được thăng chức thẳng lên cấp cao.
Harold, người vừa mới được thăng chức đội trưởng Quân đoàn 2, cũng có thể trở thành đội trưởng là nhờ đã nhận được đánh giá xuất sắc vượt trội trong bài đánh giá này.
“Vì ngài Tư lệnh đã ra lệnh trình lên tất cả nên tôi đã lập danh sách. Những thành viên ở trang đầu tiên là những người xuất sắc nhất trong số các sĩ quan cấp cao hiện tại.”