Tôi Viết Thư Tình Giúp Ngài Nhé? - Chương 10

Trúng số độc đắc.

Vừa dọn chút ít đồ đạc và Camembert đến chỗ ở mới, Elliot đã nghĩ ngay như vậy khi vừa nhìn quanh phòng.

Phòng rộng gấp ba lần chỗ ở cũ của anh, nội thất lộng lẫy như chỉ thấy trong game trang trí nhà cửa, quả thực đúng chuẩn “trúng số độc đắc”.

Ban đầu, Camembert còn lạ lẫm, trốn tọt sau rèm, nhưng có vẻ nhanh chóng quen với mùi tiền. Giờ thì nó đang “nướng bánh mì” trên chiếc giường khổng lồ.

Elliot cẩn thận không làm phiền Camembert, khẽ nằm xuống một góc chiếc giường mà anh đoán là “king king king size”. Ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn bọc lụa lan tỏa quanh giường.

Suốt lúc dọn đồ, anh không thấy Henderson đâu. Người dẫn anh đến phòng và báo qua về công việc mới là bà quản gia trưởng, bà Megan.

Theo lời bà, bắt đầu từ 7 giờ tối mai, Elliot sẽ nhận huấn luyện từ Henderson. Còn trợ lý làm vườn thì sẽ tuyển người mới, nên anh chỉ cần tập trung vào công việc mới.

Việc đổi vị trí diễn ra quá đột ngột, Elliot và Benny đã phải chia tay trong nước mắt. Dù sao anh cũng định nghỉ, nhưng đây lại là quyết định gần như bị ép buộc, khiến cuộc chia ly thêm phần bịn rịn. Cuối cùng, họ đành an ủi nhau bằng lời hứa mỗi ngày sẽ vẫn cùng ăn trưa.

Từ lúc xuyên vào đây, gặp nhân vật trong nguyên tác, xin được việc, rồi bất ngờ bị điều sang chỗ khác... Tuy thời gian ngắn nhưng xảy ra đủ thứ. Phần lớn đều đau đầu, nhưng bù lại anh có thêm một con mèo, và kết bạn được.

“Camembert.”

Elliot quay sang con mèo đang ngồi giữa giường. Sau một tháng ăn uống đầy đủ, bộ lông nó bóng mượt, nhưng vẫn làm ngơ trước tiếng gọi của anh.

“Xin lỗi nhé, vì đã chiếm lấy thân xác chủ mày.”

Camembert tuy bớt cảnh giác hơn lúc đầu, nhưng vẫn nhìn Elliot như nhìn kẻ trộm, dù chuyện anh xuyên vào không hề do anh tự chọn. Mà mèo thì đâu biết được điều đó, nên anh đành xin lỗi trước.

“Không biết trong nguyên tác mày ra sao nhỉ. Elliot… à không, El Black chết thì mày cũng chết theo à?”

Anh khẽ chạm vào mông nó. Camembert chỉ giật mình một chút chứ không tránh. Chừng đó cũng đủ để Elliot thấy vui. Anh mỉm cười, tiếp lời:

“Anh sẽ không để mày thành ra như vậy đâu. Chúng ta, cùng sống nhé.”

Chỉ cần sống sót cùng nhau, không cần làm chuyện gì to tát, chỉ là sống thêm một chút thôi.

Elliot tự nhủ. Dù có phải gặp đại công khi làm việc mới, anh cũng sẽ cố nằm im như chết. Và nếu tránh được Arzen Teron hay Loren Fedette, thì càng tốt.

Nhìn con mèo đang lim dim vì buồn ngủ, anh bỗng thấy một cảm giác ấm áp dâng lên. Cứ như thể mình có thể làm được bất cứ điều gì.

 


 

“Không làm được!”

Elliot hét lên. Dù biết thất lễ với một ông lão lần đầu gặp mặt, nhưng việc này anh thật sự không làm được.

Đứng trước cửa phòng anh là một ông lão tóc bạc, bình thản đẩy gọng kính nhỏ lên.

“Cậu phải làm.”

“Xin… xin lỗi, nhưng Henderson không hề… không hề nói trước với tôi về việc này. Cái… cái… cái… việc… việc ngủ….”

“Hầu cận giường ngủ.”

“Vâng, cái đó đó… Nếu biết trước là làm việc này, tôi đã nghỉ luôn rồi.”

“Nghe thì kỳ, nhưng thực ra chỉ là dọn dẹp phòng ngủ của Đại công tước, và tạo môi trường giúp ngài ấy ngủ ngon thôi.”

Ông cũng biết nghe kỳ à! Elliot gào thầm trong đầu.

“Xin lỗi, nhưng tạo môi trường ngủ là sao? Tôi phải ngồi cạnh Đại công tước và đọc ASMR cho ngài ấy nghe à?”

“AS… gì cơ? Ta không hiểu.”

Ông lão bật cười nhẹ.

“Giới trẻ thời nay thật lạ. Thời của ta chưa từng nghĩ ra những từ kỳ quặc rồi gắn bừa vào đâu cũng được.”

Dù bị “cụ non” nói thế, Elliot vẫn không nao núng. Trong đầu anh giờ chỉ còn vang lên “hầu cận giường ngủ”.

“Cho tôi hỏi… Đại công tước năm nay… à không, bao nhiêu tuổi…?”

Trong thoáng chốc, anh lóe lên hy vọng — lỡ đâu mình đang ở quá khứ của nguyên tác, và đại công vẫn còn là trẻ con. Có khi mới 5 hay 8 tuổi, cần người lớn trông khi ngủ. Nếu vậy, anh sẽ chăm sóc cẩn thận để biến hắn từ “công điên” của truyện ngược thành “công dịu dàng” của truyện lãng mạn.

“Ngài ấy sắp tròn 27.”

“À… vâng.”

Hết hi vọng.

Đúng như nguyên tác, đại công là đàn ông trưởng thành cao to đen hôi. Khi thấy anh thất vọng, ông lão nhẹ giọng:

“Ngài không gọi cậu đến với ý kia đâu. Ngài ấy mắc chứng mất ngủ kinh niên, gần đây nặng hơn. Chỉ đơn giản là giúp ngài ấy ngủ thôi.”

“Meo~”

Camembert chẳng quan tâm Elliot ra sao, chỉ tò mò trước ông lão xa lạ. Nó cọ người vào chân ông. Ông cởi một bên găng trắng, xoa nhẹ đầu nó.

Camembert, mày…

Elliot nhăn nhó, nói nốt lời phản đối cuối cùng:

“Nhưng Henderson thật sự không nói trước… Dù tôi cũng có lỗi vì không hỏi, nhưng không báo trước thì hợp đồng vô hiệu lực chứ…?”

Chẳng lẽ ở thế giới này cũng có kiểu “Thanh tra lao động”? Anh đang tính đường thoát, thì ông lão nói câu khiến mọi kế hoạch tiêu tan.

“Cậu Elliot, cậu nói là Henderson bảo à?”

“Vâng, quản gia Henderson.”

“Phải. Quản gia Henderson…”

Ông lão đeo lại găng tay.

“Henderson chính là ta.”

…Hả?

 


 

Người ta bảo vào hang cọp, miễn tỉnh táo thì sẽ sống. Thế nhưng, nếu chính mình chui vào miệng cọp và khen “ấm quá”, rồi mới tỉnh thì liệu còn sống nổi không?

Elliot, mặt vô hồn, đập nhẹ góc gối cho phẳng. Hương thơm mát lành như vừa giặt lan ra. Anh chỉnh gối ngay ngắn, không còn một nếp gấp nào.

Tiếp đó, anh trải tấm lụa đỏ in huy hiệu nhà Teron ở cuối giường, vuốt thẳng tua vàng viền mép để không bị rối.

Anh thay hoa ly trong bình, đặt túi hương giúp an thần vào các góc phòng. Tắt hết đèn sáng, chỉ thắp vài cây nến sáp ong hảo hạng có hương hoa, loại sẽ tắt dần vào gần sáng.

“Henderson thật” đã huấn luyện anh quá kỹ về việc tạo môi trường ngủ cho đại công tước, đến mức Elliot thấy miệng mình sắp ra mùi máu.

Chịu đựng mùi hương hỗn tạp trong phòng, anh bắt đầu pha trà oải hương — loại được bảo là giúp ngủ ngon.

“Ôi trời… mùi này… ngủ nổi không vậy?”

“Vì thế mới thuê cậu.”

Giọng trầm cắt ngang không gian thơm ngào ngạt. Elliot giật bắn, đánh rơi túi trà xuống sàn.

Đằng sau anh là kẻ đó.

Arzen Teron, nam chính của cuốn tiểu thuyết.

“Cậu làm gì vậy?”

Arzen liếc xuống cuối giường. Elliot mới bừng tỉnh, lập tức cúi rạp người.

“Xin… xin lỗi ngài.”

Anh vội nhặt lá trà. Đôi chân của Arzen vẫn đứng yên tại chỗ. Elliot cố nuốt tiếng hét.

Sao hắn lại đến sớm vậy? Không phải mình ra thì hắn mới vào sao? Mà…

Elliot liếc lên nhìn.

Khuôn mặt tuấn tú với vẻ hơi khó chịu, mặc áo ngủ dài trắng tới mắt cá, khoác áo choàng đen. Đầu đội mũ ngủ, cổ quấn thứ gì đó phồng phồng như gối hạt — chắc để giữ ấm.

…Gì vậy trời. Sao trông chuyên nghiệp thế?

Elliot há hốc mồm.

Ngủ mà cũng nghiêm túc vậy à. Không đùa được.


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo