Elliot phải cố nén tiếng cười muốn bật ra trước cái vẻ vừa như nhân vật bước ra từ truyện tranh, vừa như một kẻ tội nghiệp bị ép mua hàng “báo hiếu” giá cắt cổ. Anh cúi rạp đầu, dọn sạch nốt những cọng trà còn sót lại.
“Khụ… Đại công tước, đã dọn xong rồi, vậy tôi xin phép lui ra đây~”
Elliot cố tránh nhìn vào mắt Arzen, cúi chào một cái thật nhanh.
“Elliot Brown.”
Giọng trầm lạnh của Arzen gọi giật anh lại. Tiếng gọi ấy đáng sợ đến mức Elliot theo phản xạ xóa ngay nét cười, thay bằng gương mặt kiểu “Mèo đi hia” – loại biểu cảm mà anh hay dùng trước mấy vị khách hàng phiền phức, kiểu “Tôi chẳng biết gì đâu, để tôi gọi sếp cho nhé?”.
“‘Ngài Henderson’ không dạy cậu à?”
Vừa mới đây thôi còn giả làm Henderson, vậy mà Arzen vẫn tỉnh bơ châm chọc, mặt không đổi sắc.
“Dạ… dạ…?”
“Chuyện cuối cùng mà hầu cận phải làm.”
Sắc mặt Elliot lập tức tái mét.
Không lẽ… cái “đó” là thật sao?
Arzen cởi chiếc áo choàng đen, vứt hờ lên ghế.
“Hôm nay là ngày đầu, để ta xem tay nghề.”
Nói rồi, anh đặt cuốn sách mang theo lên bàn đầu giường. Chui vào chăn, nhắm mắt lại, gương mặt Arzen bình thản đến cực điểm. Hoàn toàn trái ngược với Elliot – đang quỳ một gối xuống sàn bên cạnh giường với bộ mặt đưa đám.
“Thật… thật sự… tôi phải… làm… hả?”
“Đừng lề mề, bắt đầu đi.”
Arzen còn đeo cả chiếc bịt mắt dày mềm trông đầy đủ “đồ nghề” để ngủ. Elliot tuyệt vọng nhìn sống mũi cao hoàn mỹ, đôi môi đỏ mọng và làn da trắng không tì vết lộ ra dưới bịt mắt.
Không thể tin nổi. Thật vô lý hết sức.
“Ta nói lần cuối. Bắt đầu.”
Vẻ đẹp như bước ra từ thần thoại kia xem ra đã cạn sạch kiên nhẫn. Elliot đành nuốt nước bọt, lí nhí khởi động giọng hát. U i a á a, ú i a…
Tại sao một thị tòng ngủ lại phải làm đến mức này chứ…
Hít một hơi sâu, nhắm nghiền mắt, anh cất tiếng:
“Bé ơi~ Đại… Đại công tước~ ngủ cho ngoan~ đêm đã khuya rồi…”
…Cái này… đúng chưa?
Không, thật sự… thế này là đúng chưa vậy trời?
Elliot hát cùng một bài ru thêm ba lần nữa. Arzen vẫn chỉ nằm im lìm như pho tượng.
Chiếc bịt mắt che nửa khuôn mặt khiến anh không thể đoán nổi vị Đại công tước đang biểu cảm gì, hay đã ngủ chưa. Không nghe cả tiếng thở, nếu không vì bờ ngực rắn chắc kia vẫn nhịp nhàng lên xuống – mà Elliot thề là không cố ý nhìn, chỉ là vải ngủ quá mỏng nên thấy rõ đường nét cơ bắp – anh đã tưởng Arzen chết rồi.
“Ngài… ngủ rồi chứ ạ?” Elliot khẽ hỏi.
“Arzen Teron Đại công tước?”
“…”
“Đại công tước.”
“…”
“…Này, Đại công...”
Lúc đó, đôi môi hoàn mỹ dưới bịt mắt mới mấp máy.
“Chưa ngủ.”
Elliot lập tức ngồi thẳng dậy, giả vờ nối lời:
“…Vậy để tôi hát ru tiếp cho ngài nhé~”
“Thôi. Ta đoán rồi mà, giọng cậu tệ thật. Có biết chơi nhạc cụ không?”
“Xin lỗi, Đại công tước, cái đó không phải chuyên môn của tôi…”
Nghe Elliot nói với giọng áy náy, Arzen khẽ thở dài. Theo lời kể trong khóa huấn luyện địa ngục của Henderson, tiền nhiệm của Elliot biết chơi violin, vẫn thường tự đàn ru ngài ngủ. Cho đến một ngày trượt tay lạc một nốt – và đó là kết thúc đời hầu cận ấy. Arzen nói chỉ vì một nốt sai mà mất ngủ, rồi chém đứt tay anh ta và đuổi khỏi phủ.
Đúng vậy. Chém tay thật đấy.
Elliot rùng mình. Bên ngoài thì mặc đồ ngủ dễ thương khiến người ta mất cảnh giác, bên trong lại đúng chất kẻ điên tàn bạo trong truyện ngược.
Anh cố gắng dùng giọng thật dịu và ngoan ngoãn:
“Vậy… cái này thì sao ạ, Đại công tước? Nghe âm thanh lặp lại giúp ổn định tinh thần, dễ ngủ hơn đấy.”
“Làm thử.”
Giọng Arzen miễn cưỡng, trầm khàn vì hơn một tuần mất ngủ. Elliot nhìn quanh, rồi cầm cuốn sách trên bàn đầu giường.
“Đọc sách ru thì vô ích. Ta thử rồi, chẳng bao giờ thành công.”
“Không phải đọc… mà là…”
Elliot dựng năm ngón tay như móng vuốt, gõ nhanh lên bìa sách:
Tộc tộc tộc tộc… tộc tộc tộc tộc…
Âm thanh ASMR khẽ vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Arzen kéo bịt mắt lên: “…Đang giỡn đấy à?”
“Xin lỗi ngài, chắc là không được ha.” Elliot nhanh chóng trả sách lại.
Arzen nhìn anh, nhận ra Elliot đang quỳ gối: “Sao lại quỳ?”
Thật ra… chỉ vì trước khi xuyên, Elliot làm phục vụ nhà hàng mỗi ngày. Nhưng anh kịp bịa:
“Vì lòng kính trọng với Arzen Teron, anh hùng của Đế quốc—”
“Ngồi ghế đi. Nếu rảnh thế thì đọc sách, còn hơn mấy trò vớ vẩn.”
“Vâng, Đại công tước~”
Elliot đáp đầy nhịp điệu. Arzen định mắng tiếp nhưng nuốt lại, thở dài. Tiếng Elliot kéo ghế, mở sách, hắng giọng vang lên dưới bóng tối của bịt mắt.
“Vậy, tôi đọc nhé.”
Giọng Elliot khi đọc khác hẳn bình thường – bình tĩnh, chậm rãi, không ngọt ngào mà cũng chẳng cợt nhả.
“Có những nỗi sợ gần như là nghĩa vụ…”
Arzen nghĩ thầm: “Khá hơn hẳn. Giọng cũng không tệ.” Và đó là suy nghĩ cuối cùng của hắn trước khi chìm vào giấc ngủ.
“…Những cuộc chiến như thế tồn tại khắp nơi trong đời sống.”
Elliot liếc Arzen – lần này hình như ngủ thật. Anh khẽ gọi, vẫy tay trước mũi, thậm chí thử “Này”. Không động đậy. Cuối cùng, Elliot đặt sách xuống.
Sau khoảng bốn mươi phút đọc, cổ họng anh đau rát, đầu hơi choáng. Anh rón rén đứng dậy, khép cửa như mèo để không đánh thức Arzen.
Thoát chết rồi.
Không đáng sợ như tưởng tượng, thậm chí hơi buồn cười, nhưng căng thẳng suốt hơn một tiếng đồng hồ khiến chân anh run bần bật. Rốt cuộc, anh vừa ở chung phòng với kẻ đã giết mình trong nguyên tác!
Dựa tường, Elliot lê từng bước về phòng. Hành lang chỉ le lói vài ngọn nến, anh bước nhanh hơn, muốn mau tới không gian sáng sủa an toàn. Công việc không nặng nhọc, nhưng đầu óc kiệt sức.
Nếu phải chịu mệt mỏi thế này suốt hơn một tuần, anh cũng hiểu vì sao Đại công tước cáu kỉnh.
Đúng lúc đó—
“Elliot.”
“Wáá! Hết hồn!”
“Suỵt.”
Ngay khi rẽ góc hành lang, một bóng nhỏ xuất hiện – Helen, một trong số ít hầu gái của phủ Teron. Khoác chiếc khăn dày bên ngoài đồ ngủ, trông cô y như lẻn ra từ phòng.
“Helen? Sao…”
“Suỵt. Cầm lấy.”
Cô rút từ trong khăn một mẩu giấy nhỏ, đưa cho anh.
“Đọc xong thì đốt.”
Nói rồi biến mất như điệp viên.
Elliot ngơ ngác mở tờ giấy dưới ánh nến:
[Chiều mai, 2 giờ. Quán cà phê Siren. Giữ lời hẹn, nhà văn.]
Không cần ký tên, anh cũng biết của ai. Elliot vò tờ giấy nhét vào túi, khẽ thở dài.
Dù chỉ là phút yếu lòng, hẹn đã hứa thì phải giữ. Anh tự nhủ – giúp Genewin chép lại bức thư chắc sẽ không ảnh hưởng đến kết cục nguyên tác.
Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Còn tiếp…