Tôi Viết Thư Tình Giúp Ngài Nhé? - Chương 14

“Rõ ràng Elliot Brown đang có gì đó đáng ngờ.”

Giọng sắc lạnh của Đại công tước Arzen vang lên khiến Luer giật mình, lập tức thẳng lưng, vai hơi hạ xuống đầy cảnh giác.

“Ta nghĩ hắn cho ta dùng thuốc.”

“Dạ…?”

Khuôn mặt vốn hiền lành của Luer chợt lóe lên ánh sắc tàn nhẫn. Đó là thứ ánh mắt của một chiến binh từng đoạt đi vô số mạng sống của kẻ thù, thích khách, gián điệp. Giọng hắn trầm hẳn xuống:

“Ngài nói… thuốc ngủ ạ?”

“Đúng vậy. Không giống hôm đầu, tối qua ta ngủ nhanh bất thường. Hơn nữa hôm nay lại ngủ sâu tới chín tiếng. Nếu không phải thuốc thì chẳng thể giải thích nổi.”

Chẳng lẽ Hoàng đế thực sự đã hạ thuốc sao. Vì quá rõ sự độc địa trong bản chất của con người đó, Luer không khỏi rùng mình.

Hoàng đế bệnh hoạn mà đề phòng và căm ghét Arzen. Trên chiến trường, điều Luer thấy mệt mỏi nhất không phải là đối phó quân địch, mà là xử lý những sát thủ kéo đến như bầy côn trùng. Arzen và Luer luôn phải đánh hai trận chiến cùng lúc.

“Có khi nào là độc không, thưa ngài?”

“Thứ ta dùng trước khi ngủ chỉ là tách trà oải hương thường ngày. Không hề có độc.”

“Nếu là thuốc thì quả thật không dễ bị phát hiện bằng thìa bạc.”

Luer gật đầu.

“Để tôi điều tra Elliot Brown.”

Nghe vậy, Arzen trầm ngâm giây lát rồi tựa lưng vào ghế như con hổ no bụng.

“Không cần. Đêm nay ta sẽ tự làm rõ.”

Ngủ ngon hai đêm liên tiếp, thể trạng của hắn đang ở mức tốt nhất. Trong vòng mười năm qua, hiếm khi hắn cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, sảng khoái đến thế. Khi thân thể khỏe mạnh, tâm trí cũng thong thả hơn.

Ngày trước, ngay cả khi bịt mắt, Arzen vẫn từng chém rụng tay một hầu phòng định đâm kim tẩm độc vào người mình. Tất cả nhờ hắn luôn giữ trạng thái căng thẳng, nhạy bén.

Nếu là trước kia, chỉ cần nghi ngờ bị hạ thuốc, hắn đã lôi Elliot xuống hầm tra tấn bắt khai ra ngay lập tức.

Nhưng hiện tại, Đại công tước—dù chẳng ai biết—lại đang ở trạng thái khá ung dung, rộng lượng. Một cuộc sống không mệt mỏi, không đau đầu, không ù tai, không chóng mặt. Elliot Brown chẳng qua chỉ là một con tốt, muốn xử lý lúc nào cũng được.

“Ta mong đợi đêm nay lắm. Xem con mỹ nhân ngư tinh ranh của ta đang giấu thứ gì dưới cái đuôi kia.”

Arzen nhếch môi cười lệch.

Cùng lúc đó, “mỹ nhân ngư tinh ranh” ấy đang định thổi bụng Camembert thì bị mèo quất cho một phát.

“Ái, ái! Được rồi, xin lỗi, không làm nữa! Này, Camembert!”

Chẳng hay biết gì về tương lai đang chờ mình.

 


 

Biệt phủ nhà Teron vốn yên tĩnh bỗng náo động giữa ban ngày. Tiếng bước chân hối hả của hầu gái vang khắp nơi, giọng nói ai nấy cũng cao hơn một quãng tám. Gia nhân thay đồ đẹp hơn thường lệ, từ bếp đến vườn đều bận rộn.

Vừa bước ra khỏi phòng, Elliot bối rối nhìn quanh hành lang. Một hầu gái tên Mary đang đi nhanh cũng dừng lại.

“Cậu Elliot cũng ra chào sao?”

“Chào… Đại công tước á?”

“Không, chẳng phải ‘mảnh ghép của Thần’ sắp tới à!”

Cái gì?

Mặt Elliot bỗng tái mét. Mary lại tưởng nhầm, hí hửng nhún chân.

“Lần đầu được tận mắt diện kiến mảnh ghép của Thần đấy! Cậu Elliot cũng lần đầu đúng không? Mau đi thôi!”

Mary đỏ mặt, khoác tay kéo Elliot đi. Anh chỉ biết bị lôi đi trong trạng thái ngơ ngác.

Mảnh ghép của Thần? Loren? Cái người hôm qua vừa thả quả bom vào tôi—nguyên tác thụ đó? Hôm nay lại mò đến đây sao?

Không thể tin nổi, hàng loạt câu hỏi thi nhau trào lên. Khi họ xuống tới sảnh tầng một, cánh cửa lớn uy nghi mở toang, gia nhân nhà Teron xếp hàng nghiêm trang. Đứng đầu hàng là Đại công tước Arzen, mái tóc đen, đeo mặt nạ.

‘Gì đây? Y như nguyên tác?’

Tóc sao lại như thế? Cái mặt nạ lại vớ ở đâu ra?

Elliot nheo mắt nhìn từ xa, thì Mary khẽ kéo tay áo.

“Xếp hàng ngay ngắn đi, cậu Elliot. Cúi đầu nữa.”

Elliot đành lùi một bước, rụt cổ xuống.

Có chuyện gì vậy?

“Thưa Đại công tước, Loren Fedette đến.”

Người đàn ông tóc đen, ánh mắt sắc bén—Luer, trợ lý của Arzen—lên tiếng, cũng để thông báo cho mọi người. Tất cả đứng thẳng hơn, căng thẳng xen lẫn phấn khích. Riêng Elliot cúi thấp hơn.

Giây lát sau, giọng nói trầm ổn, lịch lãm—Elliot vừa nghe hôm qua—vang lên:

“Đây là lần đầu tôi đến thăm riêng. Loren Fedette, xin chào ngài, Đại công tước.”

Loren khẽ cúi chào.

“Chắc ngài bất ngờ vì tôi đến đột ngột. Cảm ơn đã tiếp đón.”

“‘Mảnh ghép của Thần’ đúng là tùy tiện.”

Arzen lạnh lùng đáp. Gia nhân khẽ xao động. Elliot cũng cau mày.

Đây là lần gặp chính thức đầu tiên, ngay cả Hoàng đế cũng không dám hỗn với Loren, vậy mà cái kiểu ăn nói… Quả đúng nguyên tác công…

“‘Anh hùng Đế quốc’ quả là vô lễ như lời đồn.”

Loren nhẹ nhàng đáp trả.

“Ta được phép như thế.”

“Tôi cũng ở vị trí cho phép mình như vậy.”

“Chỉ là ‘nàng thơ’ của bọn giáo sĩ, sao có thể ngang hàng Đại công tước?”

“Có lẽ vì ngài ít ở lại Đế quốc nên mới nghĩ vậy.”

Khoảng lặng căng thẳng. Elliot co người hơn, sợ bị vạ lây.

“Ta là hoàng tộc. Ngươi đang khinh nhờn hoàng tộc sao?”

Khinh nhờn hoàng tộc đồng nghĩa phản quốc—tội lớn nhất. Không khí càng lạnh hơn. Nhưng Loren chỉ nghiêng đầu:

“Tôi là mảnh ghép của thần Lantar, được Hoàng đế công nhận. Chẳng phải ngài mới là người xem thường tôi sao?”

Loren cười tươi:

“Vậy ngài cũng là kẻ khinh nhờn Hoàng đế à, Đại công tước?”

Quá gắt… khí thế đôi bên đều quá gắt…

Elliot nuốt nước bọt, không dám ho sặc. Anh còn lo Arzen sẽ rút kiếm thật.

Nhưng Arzen chỉ quay người, tỏ vẻ không phí thời gian vào trò đấu khẩu.

“Không biết cậu đến có việc gì, nhưng vào phòng khách nói. Nếu chỉ là chuyện tầm thường, cậu sẽ phải trả giá vì đã gọi ta.”

“Ngài sẽ thấy xứng đáng thôi.”

Loren cười tự tin.

Arzen đi trước, Loren theo sau, Luer và Henderson kèm phía sau. Gia nhân cúi rạp hai bên. Elliot cúi thấp nhất, mong lọt khỏi tầm mắt “Đại công tước đeo mặt nạ” và tránh gây chú ý với idol của Lantar—người vừa tỏ tình hôm qua.

Xin hãy cứ đi qua… xin hãy cứ…

Anh thầm khấn.

Ngay lúc đó, trong túi áo ngực Elliot, vài viên kẹo và điếu thuốc—món đồng nghiệp tặng mấy hôm trước—rơi lộp bộp xuống đất.

Elliot hít mạnh.

Người hoảng thật sự sẽ làm mấy trò ngu như thế này đây…

Mary và một hầu gái khác cũng khẽ hốt hoảng.

“Cái gì vậy?”

Loren vừa đi ngang đã liếc về phía phát ra tiếng động.

Elliot nhắm tịt mắt, ngậm chặt miệng.

Không có gì đâu, cứ đi tiếp đi…

Nhưng ánh mắt và câu hỏi của Loren đâu thể bị bỏ qua.

Gia nhân gần đó ngẩng lên xem có phải mình bị gọi không. Elliot vẫn cúi gằm như thỏ con tưởng chỉ che mắt là trốn được. Chính bộ dạng ấy lại lọt vào mắt Loren.

“Này, ngẩng đầu lên xem nào.”

“…”

“Này, cậu kia. Tóc nâu. Bị điếc à?”

“…”

Mary khẽ ngẩng, huých khuỷu tay vào chân Elliot.

“Elliot! Mảnh ghép của Thần gọi cậu kìa!”

Mary thì thào.

“Elliot…? Elliot Brown?”

Nguyên tác thụ này tai thính thật. Bình thường nhân vật chính toàn bỏ sót câu quan trọng cơ mà?

Thật sự muốn giả vờ không quen…

Elliot cay cay sống mũi, miễn cưỡng ngẩng đầu.

Trước mắt là thiên sứ, mái tóc màu nước biển óng mượt, như có vầng hào quang lấp lánh. Hôm qua đã thấy, nhưng gương mặt ấy đúng là kinh diễm.

“Xin… chào mảnh ghép của Thần.”

Elliot cố gắng chào như một thường dân xa lạ, ngầm gửi thông điệp “làm ơn đi qua luôn”.

“Sao anh lại ở đây?”

Chết tiệt.

Elliot nặn nụ cười kiểu nhân viên dịch vụ. Loren không hiểu sao cũng mỉm cười đáp lại.

Đúng lúc ấy—

“Hai người quen nhau à?”

Giọng Arzen chen ngang.

Haa… Làm ơn… mọi người cứ đi tiếp được không…

 

Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp…

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo