Tôi Viết Thư Tình Giúp Ngài Nhé? - Chương 15

Trong phòng khách, giữa ba người ngồi, một bầu không khí im lặng gượng gạo trôi qua.
Có lẽ chỉ mỗi Elliot mới thấy gượng gạo.

“Rốt cuộc tôi ngồi đây làm gì vậy?”

Elliot chăm chú nhìn vào tách trà trước mặt.

Trong tách trà Henderson vừa rót, mùi hương quen thuộc lan ra — đó chính là trà oải hương mà mỗi đêm Arzen vẫn uống.

Anh liếc lên, dò xét người đang ngồi ở ghế chính.

Arzen ngả lưng vào ghế sofa, nhưng tuyệt nhiên không toát ra chút gì là lười nhác hay cẩu thả.

Dù chiếc mặt nạ che đi gương mặt lộng lẫy, bờ vai thẳng rộng, khung xương vững chãi, đôi chân dài và dáng vóc kiêu hùng vẫn hiện rõ.

Ngay cả một gã đàn ông khác nhìn vào cũng muốn sán lại, gọi một tiếng “anh ơi, anh ơi”.

Chính vì thế Elliot càng chẳng thể hiểu nổi Loren.

Khách hàng, nhìn đi. Bàn tay to thế kia, lồng ngực dày thế kia, ăn trúng một đòn chắc về chầu tổ luôn đó. Nếu khách hàng cũng là đàn ông, hẳn cũng phải thấy sợ cái alpha đực này chứ?

Elliot không ngừng thuyết phục Loren trong lòng.

Tất nhiên Loren chẳng thể nghe thấy.

Cậu chỉ yên lặng, tao nhã nhấp một ngụm trà, rồi nhún vai.

“Ngài không nghĩ tôi sẽ gặp Elliot Brown ở đây đâu. Elliot là fan cuồng của tôi đấy. Vì thế tôi mới nhớ tên cậu ấy. Đúng không, Elliot?”

“D… đúng ạ…?”

Loren mỉm cười cao quý. Ngay khoảnh khắc đó, Elliot thấy da đầu mình nổi gai, như bị một luồng khí vô hình xuyên qua.

Loren vốn không luyện võ, nên chẳng thể nào tỏa ra sát khí, nhưng phía sau gương mặt xinh đẹp ấy dường như thấp thoáng bóng một con dạ xoa trong suốt 40%.

Có lẽ ban đầu Loren vô thức chào hỏi Elliot, nhưng chẳng mấy chốc đã nghĩ ra: để Arzen phát hiện ra hai người quen nhau thì nguy hiểm.

Bởi nếu truy ra lý do quen biết, Loren cũng chẳng thể giữ mình vô can.

“Vâng vâng, đúng rồi ạ. Tôi thậm chí còn có thể hôn lên bàn chân ngài Loren.”

Elliot cười tươi bất thường, đáp lại.

“Ha ha, lại thế rồi, Elliot. Tôi đã bảo đừng nói muốn liếm đế giày tôi mà.”

Anh đâu có nói quá đến mức đó mà.

Câm miệng và cười đi.

Cả hai giả vờ cười ha hả, thì Arzen duỗi chân ra, bỏ tư thế bắt chéo.

Ánh nhìn sắc lạnh sau chiếc mặt nạ quét qua Elliot và Loren.

Hắn khẽ gõ ngón tay vào mép tay vịn sofa — một động tác nhỏ thôi nhưng áp lực toát ra khiến mọi sự chú ý lập tức dồn vào.

“Vậy ra mảnh ghép của Thần được Lantar yêu quý và thị vệ thân cận nhất của ta lại quen biết nhau.”

“Thị vệ thân cận nhất ạ?”

Loren quay phắt sang nhìn Elliot, ánh mắt ngầm trách: Hôm qua gặp nhau còn không hề nhắc gì tới.

Elliot lập tức cụp mắt xuống, tỏ vẻ vô tội.

Anh cũng đâu muốn ngồi đây…

“Tất nhiên, mảnh ghép của Thần sẽ chẳng thể biết một trong số đám fan như kiến của mình kiếm sống bằng nghề gì.”

“Thực sự tôi không biết đâu. Tôi cứ tưởng người này làm… ờ… chuyện khác cơ.”

Loren suýt lỡ lời nhưng kịp chữa.

Song Arzen không bỏ qua.

“Chuyện khác? Là chuyện gì?”

“Chỉ là… ờ… khác thôi. Trông cậu ấy gầy gò xanh xao như chưa từng ra nắng, tôi nghĩ chắc ru rú ở nhà làm việc kiểu thư sinh, hoặc không làm gì cả.”

“Cũng có lý.”

Arzen nhìn Elliot từ đầu tới chân.

Loren cũng gật gù, đắc ý.

Elliot chỉ biết uất nghẹn.

Anh có yếu thật, nhưng bị Arzen coi thường còn tạm chấp nhận — ai ngờ Loren, người có vóc dáng mảnh dẻ, cũng nhìn anh y chang vậy.

Khóe miệng đang cố gắng giữ bình tĩnh khẽ run.

Trong lòng, Elliot giơ ngón tay thối chửi thầm cả hai công – thụ nguyên tác, rồi tự nhủ: Khách hàng là thượng đế… khách hàng là thượng đế…

“Dù sao thì, có vẻ Elliot Brown không phải gián điệp mà mảnh ghép của Thần cài vào, nên ta sẽ bỏ qua.”

Gián điệp á?!

Elliot suýt nghẹn thở.

Nghe thế này chẳng khác gì lời đe dọa: nếu có quan hệ mờ ám, sẽ không bao giờ được tha thứ.

Loren cũng nhận ra điều đó.

Cậu mỉm cười — nhưng là kiểu cười méo mó, mang chút bất an.

“Đúng là anh hùng Lantar lăn lộn chiến trường từ nhỏ có khác. Gặp chuyện trùng hợp liền nghi ngờ trước đã.”

“Bởi những chuyện tưởng nhỏ có khi quyết định sống chết.”

“Tôi đồng ý.”

Loren mỉm cười xinh đẹp, đưa mắt ra cửa sổ.

Rồi bất ngờ tròn mắt, làm ra vẻ nghiêm túc:

“Đại công tước, ngài thấy không? Vừa có một con chim đen bay qua!”

Cậu cau mày lo lắng:

“Nếu cái vỗ cánh của con chim ấy quyết định sống chết của chúng ta thì sao? Thật đáng sợ.”

“Khụ!”

Elliot, đang run tay uống trà, sặc lên một tiếng lớn.

Bầu không khí ấm áp buổi chiều bỗng rơi xuống mức băng giá âm 55 độ.

Loren nhìn thẳng vào đôi mắt sau mặt nạ của Arzen, mỉm cười thánh thiện.

Arzen cũng bất động, nhìn lại.

Tội nghiệp Elliot — người đã dành cả đời để hòa giải và xoa dịu xung đột — giờ chỉ biết lúng túng giữa cuộc đấu khí này.

Dù có là truyện máu chó đi nữa, đây đâu phải là cách mở đầu một câu chuyện tình cảm chứ.

“Con chim đen vừa bay qua thì không biết, nhưng kẻ tóc đen đang ngồi trước mặt cậu hoàn toàn có thể quyết định sống chết của cậu.”

Lời đe dọa thẳng thừng ấy chẳng khiến Loren nhúc nhích.

Nhưng Elliot thì đảo mắt lia lịa, run bần bật.

“Vậy nói đi, mảnh ghép của Thần. Cậu tới đây làm gì?”

“Mới uống được nửa tách trà mà ngài đã hỏi chuyện chính rồi à? Nghe đồn ngài nóng tính, quả thật đúng.”

“Những gì cậu nghe về ta thì quên hết đi. Chẳng có mẩu nào là thật cả.”

“Tôi cũng chẳng hứng thú với sự thật của ngài. Thực ra tôi chỉ quan tâm đến…”

“Đế giày!”

Elliot bật dậy, hét lên.

Từ ngữ kỳ quặc ấy khiến cả Arzen lẫn Loren ngơ ra.

“Elliot Brown. Cậu phát điên rồi à?” Arzen hỏi, giọng thực sự tò mò.

“L…là… là giờ để liếm đế giày ạ!”

“Cái… gì?”

Dù Elliot có đứng đây tuyên bố sẽ cởi đồ và nướng ba chục cái bánh, Loren cũng sẽ không nhìn anh bằng ánh mắt kỳ dị như lúc này.

Anh cứu mạng cậu đấy, đồ ngốc!

Elliot vội giải thích với Arzen:

“Ở… ở nước ngoài, người ta có giờ cầu nguyện với vị thần mình tôn thờ. Và… và… tôi với tư cách là fan cứng… bây giờ chính là lúc để tôi liếm đế giày của Loren Fedette mà tôi mến mộ.”

Nói xong, Elliot túm tay Loren, lôi tuột ra khỏi phòng khách.

Arzen — kẻ chưa từng để sổng kẻ địch trên chiến trường — đành đứng một mình, chớp mắt bối rối.

“...Fan cứng là cái gì?”

Dù là gì, thì rõ ràng việc Elliot là fan cuồng của Loren là sự thật không thể chối cãi.

 


 

“Anh làm gì thế? Nhân lúc này mà muốn tiếp xúc thân thể với tôi à? Tôi cực ghét ai chạm vào người tôi đó.”

Loren hất tay Elliot ra, lạnh nhạt.

Nhưng giờ Elliot chẳng còn tâm trí nghe mấy lời ấy.

“Khách hàng, cho hỏi vừa rồi ngài định nói gì với Đại công tước thế?”

“Nói gì à? Đừng bảo là anh quên sạch chuyện hôm qua nhé. Tôi tưởng anh chỉ nghiện rượu, ai ngờ trí nhớ cũng tệ thật.”

Loren nhìn gương mặt tái mét của Elliot, rồi thở dài.

“Tôi định nói là tôi quan tâm đến trái tim của Đại công tước. Tức là… tôi sẽ quyến rũ ngài ấy.”

“Khách hàng.” Elliot mím môi run rẩy, môi đã gần tái xanh.

“Làm vậy là… chết đấy.”

“Ý anh là về nhà à?”

“Không. Là chết thật. Là qua đời. Là ngừng thở đó, khách hàng.”

Dù Elliot đã giải thích rõ ràng, Loren vẫn khoanh tay, hơi bực bội vì không hiểu.

“Tất nhiên là bây giờ quan hệ giữa tôi và đại công tước chưa tốt.”

Chưa tốt còn nhẹ chán…

“Nhưng nếu tôi thật lòng, chắc ngài ấy sẽ phải lòng tôi thôi.”

Cậu vốn chẳng thật lòng gì cả…


Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo