Lý do cũng chẳng phải phức tạp hay sâu xa gì.
“Do mấy chủ nợ cứ lảng vảng tới chỗ làm của tôi ấy mà.”
Thực chất là chủ nợ của cha anh mới đúng.
“Ồ...”
Nghe lý do vừa tầm thường vừa rối rắm ấy, bác làm vườn chỉ đăm chiêu thở dài. Có vẻ ở thế giới này cũng không thiếu người bị nợ nần đuổi bám.
“Nhưng giờ thì tôi trả xong hết cả rồi.”
Vì anh đã sang hẳn thế giới khác, coi như toàn bộ khoản nợ cũng bay theo gió mất rồi. Điều khiến anh cảm thấy được an ủi nhất khi nhập vai vào thế giới này cũng chính là điểm đó.
Elliot nở một nụ cười vừa lịch sự vừa áy náy, như thể xin lỗi vì khiến bác làm vườn phải bận tâm vì chuyện cá nhân.
“Dịch vụ khách hàng thật ra cũng hợp với tôi lắm. Nhất là khi phải xử lý mấy vị khách hay phàn nàn, tôi khá có năng khiếu đấy.”
“......”
Bác làm vườn không nói gì, chỉ cau mày nhìn anh từ đầu đến chân với ánh mắt đầy ngờ vực.
“Có lẽ tôi không hợp với mẫu người mà ngài đang tìm nên khiến ngài bất ngờ phải không? Tôi cũng đâu ngờ bà Kelly lại giới thiệu tôi làm công việc làm vườn nữa cơ. Thành thật xin lỗi, thật sự tôi chẳng biết gì về lĩnh vực này cả…”
“Đậu rồi.”
“Vâng, vậy tôi xin phép— …hả?”
“Tôi nói là đậu.”
Bác làm vườn lặp lại, giọng cụt lủn.
“Bắt đầu từ mai, đến làm đi.”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng Elliot.
Không được, thế này thì không ổn...
“À không, tôi ấy mà… tôi chưa từng làm vườn bao giờ, mà sức khỏe lại cũng yếu chỗ này chỗ nọ...”
“Không cần biết.”
Nói rồi, bác ta khẽ nhếch môi, để lộ nụ cười trông đến là nham hiểm.
“Tiếp khách phàn nàn, hử. Có vẻ sẽ rất hữu dụng đấy.”
Phải biết thế thì đã không lỡ miệng…
Elliot cố kìm nước mắt, lặng lẽ vò nát bản lý lịch sau lưng mình.
Ngay từ ngày đầu đi làm, Elliot đã hiểu tường tận lý do vì sao bác làm vườn Benny lại nhận anh chỉ vì cái câu “tiếp khách phàn nàn”.
Anh cứ tưởng làm vườn thì chỉ cần chăm cây tưới nước là xong, ai dè khách tới không ngớt.
“Anh Benny ơi, cho tôi xin ít thảo mộc nấu ăn được không? Hôm trước cho húng quế gì mà mùi nồng quá trời, có loại nào nhẹ hơn không?”
“Benny, dạo này ruồi muỗi vào nhà nhiều quá, hình như do cây cối ngoài vườn đấy. Phiền ông để tâm chút nhé.”
“Benny, bụi hồng ngoài cổng lại bị gãy cành rồi. Nhờ ông cắt tỉa lại đoạn hay bị xe ngựa va trúng nhé.”
“Chú Benny ơi, quản gia nhờ cháu xin vài bông cắm vào bình ở phòng khách đấy ạ.”
Benny, Benny, Benny… Mỗi lần tên bác được gọi, nét mặt vốn đã hằm hằm lại càng thêm dữ tợn.
“Chắc cậu cũng hiểu được công việc của mình là gì rồi nhỉ.”
Vừa đưa cho Elliot bó hoa huệ trắng còn tươi rói, Benny vừa nói.
“Đem cái này tới cho ông Henderson, bảo từ giờ ai cần gì cứ tìm cậu. Tôi ngán đối phó với đám đó lắm rồi.”
Nghe ông lầm bầm tiếp, hình như bác ta vì yêu hoa mà làm vườn, vậy mà phải lo đủ thứ chuyện ngoài lề nên bực mình lắm.
Elliot ôm lấy bó hoa đẹp rực rỡ.
“Vâng vâng, ngài Benny. Tôi sẽ chuyển lời cùng hoa tới nơi.”
“Bỏ cái kiểu nói chuyện ngứa tai đó đi. Gọi tôi là Benny là được.”
“V-vâng… B-Benny.”
Dù có chút líu lưỡi lúc đầu, Elliot cũng nhanh chóng điều chỉnh rồi rảo bước ra đi.
Henderson là quản gia nhà Teron. Người ta nói chỉ cần vào nhà hỏi đại một người là biết ông đang ở đâu.
Vậy là Elliot bắt chuyện với một cô hầu mặc đồng phục đang đi ngang qua. Thấy mặt anh, cô bé đỏ bừng mặt như muốn che hết đám tàn nhang, rồi ấp úng trả lời.
“Q-quản gia… đang ở phòng khách… ạ…”
Mới chỉ nghe tên đã run thế này, chắc ông quản gia này cũng đáng sợ lắm, Elliot đoán vậy.
Với tư cách là đồng nghiệp lao động tuyến đầu, anh mỉm cười ấm áp khích lệ cô bé.
Vài giờ sau, trong đám hầu gái sẽ lan truyền một tin đồn: “Trợ lý mới của Benny là một mỹ nam lãng mạn, nho nhã, thông minh, lại toát ra mùi hương hoa huệ.” Nhưng dĩ nhiên, Elliot chẳng hề hay biết.
Bất chấp lời đồn, Elliot hướng đến phòng khách. Dù mới đi làm ngày đầu, mà căn biệt thự lại rộng quá, đến nơi cũng khá mất sức.
Khi đến trước cửa phòng khách, anh gõ cửa vừa phải.
“Chào ngài Henderson. Tôi là Elliot Brown, trợ lý của làm vườn Benny.”
Không có tiếng trả lời.
“Ngài Henderson, ngài có ở đây không ạ? Tôi mang hoa cắm bình tới—”
“...Vào đi.”
Giọng nói khẽ như tiếng gió, Elliot chỉ vừa đủ nghe để mở cửa bước vào.
Trong căn phòng thoang thoảng mùi hoa đậm ngọt ấy, chỉ có một người. Henderson – mặc đồ đen chỉnh tề, đang ngả người trên sofa, lấy sách che mặt.
“À… Ngài Henderson? Tôi mang hoa ly tới—”
“Cứ để đó.”
Tiếng nói vọng ra từ sau cuốn sách.
“Dạ? Tôi nên đặt ở đâu—”
“Đang ngủ. Đừng nói chuyện.”
…Đang ngủ mà còn trả lời?
Bị cắt ngang hai lần, Elliot cũng muốn bật lại, nhưng bản năng nghề nghiệp khiến anh chỉ nhếch môi cười.
Quả nhiên, kiểu quản lý độc tài lạnh lùng. Elliot từng gặp không ít dạng đó hồi còn là Lim Seong-sik.
“Vâng, xin lỗi ngài. Tôi sẽ yên lặng để ngài nghỉ ngơi.”
Dù thế nào, khách vẫn là khách. Trong từ điển của người làm dịch vụ, từ “bật lại” chưa từng tồn tại.
Elliot cúi đầu lễ phép, tiến về phía chiếc bình hoa lớn bên cửa sổ. Bên trong, toàn là hoa ly trắng với mùi hương nồng nàn.
Trời ơi, mùi gì mà ngộp thở. Người thường sao ngủ được với cái mùi này chứ?
Anh vừa thay hoa vừa lầm bầm trong đầu. Khi đang sửa lại bố cục cho đẹp mắt, tiếng Henderson lại vang lên.
“Ồn quá, ra ngoài.”
“...Tôi làm ngài khó chịu sao? Xin l—”
“Bảo đừng nói chuyện mà.”
Ha… Elliot cười khẩy trong bụng.
Đồ khốn kiếp. Mẹ kiếp chứ.
Anh nghiến răng, kéo bình hoa vào sâu hơn, rồi kéo rèm cửa sổ lại. Sau đó ôm bó hoa cũ, rón rén đi ra.
Trông thì ngoan ngoãn vậy, nhưng giữa bó hoa, hai ngón tay giữa của Elliot đã lén giơ ra. Một cú chửi thầm câm lặng mà anh từng dùng khi còn làm ở tổng đài.
“Ê này.”
“Vâng vâng, ngài gọi tôi sao~?”
Elliot vội giấu hai ngón tay, quay người lại.
“Giọng điệu gì kỳ lạ vậy… Mà thôi, cứ để bó hoa đó rồi đi.”
Elliot định hỏi lý do, nhưng lại thôi. Dù gì cũng chỉ bị mắng “lắm lời” nữa thôi.
Anh để hoa xuống chiếc bàn bên, cúi đầu lần nữa.
“Vậy tôi xin phép. Chúc ngài nghỉ ngơi. Tôi là Lim... Elliot Brown.”
Anh cắn nhẹ lưỡi – suýt nữa thốt ra tên thật như hồi làm tổng đài viên.
Đáng ra chỉ thiếu câu “Cảm ơn quý khách, mong được phục vụ lần sau” là đủ combo.
Vừa xấu hổ vừa hối hận, Elliot rón rén đóng cửa rời đi. Không để lại dù chỉ một tiếng động.
Còn lại một mình, Henderson hít sâu. Hương hoa cũ sắp tàn trộn lẫn với mùi hoa mới tươi tắn, lan dần trong không gian.
Hắn gỡ cuốn sách khỏi mặt, để lộ gương mặt đẹp như tượng khắc.
Nếu Elliot chịu chú ý một chút, anh đã nhận ra mái tóc bạch kim rực rỡ, làn da trắng ngần cùng gương mặt thanh tú, mạnh mẽ.
Henderson – không, Arzen Teron – khẽ chớp mắt. Đôi mắt xám nhạt lạnh như băng đảo một vòng quanh phòng.
Tầm nhìn của hắn dừng lại nơi khung cửa bị kéo rèm.
Ánh sáng và sự sống tràn ngập căn phòng, ngoại trừ góc đó – nơi duy nhất bị tách biệt khỏi thế giới. Một tách biệt dịu dàng, êm ái.
“Trợ lý mới của người làm vườn… Elliot Brown.”
Arzen thì thầm, đặt sách lên bàn rồi ngả người trở lại. Không cần che mắt, vì đã không còn ánh sáng chói gắt.
Hắn bắt đầu đếm thầm – thói quen để ngủ. Khi đếm gần đến 300, may thay, hắn cũng dần chìm vào giấc mộng. Nhờ một chút chu đáo từ Elliot Brown.
Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Còn tiếp…