Tôi Viết Thư Tình Giúp Ngài Nhé? - Chương 6

“Elliot, mang cái này cho Camembert nhé.”

Mary, cô hầu gái có mấy vết tàn nhang đáng yêu, dúi vào tay Elliot một phong thư nhỏ rồi nhanh chân chạy mất.

Khi cô chạy về phía mấy hầu gái khác, từ đằng đó vang lên những tiếng trêu chọc như “Ồ~”, “Mary~”.

Elliot làm như không nghe thấy gì, chỉ mỉm cười rồi mở phong thư ra. Bên trong là vài lát cá được thái mỏng và phơi khô.

“Cảm ơn nhé, Mary. Camembert sẽ thích lắm đấy.”

Elliot giơ phong thư lên, vẫy nhẹ về phía Mary đang trốn trong đám hầu gái.

Những vết tàn nhang của Mary đỏ ửng lên dưới làn da ửng hồng. Đám hầu gái cười khúc khích rồi đẩy cô về phía Elliot như trêu đùa, nhưng Mary bé nhỏ đã nhanh chân chạy mất trước khi ai kịp giữ lại.

Elliot cuộn phong thư lại thật gọn rồi cẩn thận nhét vào túi trong áo khoác. Túi ngoài thì đã đầy những thứ như kẹo, khăn tay, thuốc lá, găng tay mới,… nên không còn chỗ nữa.

Mới làm việc được khoảng một tháng, Elliot đã trở thành người được yêu thích thứ hai sau Đại công tước Teron trong dinh thự này. Mà người hầu đâu dám nhắm đến Đại công tước, nên trên thực tế, anh chính là người nổi bật và được yêu mến nhất.

Một chàng trai trẻ với mái tóc nâu sẫm rối bù và khuôn mặt nhợt nhạt có phần nhạy cảm. Đằng sau cặp kính mỏng và sắc sảo, rất hợp với vẻ ngoài trí tuệ của anh, là đôi mắt luôn nhìn người khác bằng sự dịu dàng.

Đúng vậy, là đôi mắt ấy. Mỗi khi đôi mắt màu nâu đậm đầy dịu dàng ấy cong lên cùng nụ cười ấm áp, bất kể nam hay nữ, ai cũng như mềm lòng.

Từ ngày thứ hai đi làm, các hầu gái đã bắt đầu đến bắt chuyện với Elliot. Ban đầu là những lời nhắn cho Benny, rồi dần dần thành mấy câu chuyện vặt vãnh hằng ngày. Và gần đây, có vài người còn tặng quà cho anh nữa.

Elliot nghĩ đơn giản rằng chắc do mình biết lắng nghe nên mọi người mới quý mến vậy thôi. Nhưng thực ra, ai trong dinh thự Teron cũng nhận ra rất rõ hướng đi của làn sóng tình cảm này — ngoại trừ Elliot.

“Rồi, định sống chung với ai đây?”

Benny, từ sau lần Elliot viết thư giùm cho con gái, đã thân hơn hẳn và hỏi bằng giọng cộc cằn. Nhưng Elliot giờ đã quen với kiểu đùa đó của ông.

“Biết đâu được, chắc là người đã làm sandwich mang cho cháu trưa nay?”

Elliot cười toe. Benny trợn mắt nhìn anh, rồi cười phá lên như thể nghe được chuyện hài nhất đời. Hôm nay ông cũng mang sandwich đến ăn cùng Elliot.

Khuôn mặt nghiêm nghị của ông đỏ rần lên vì cười.

“Tôi đúng là có mắt chọn người.”

Benny vừa cười vừa vỗ mạnh vào lưng Elliot. Thân hình mảnh khảnh của Elliot bị đẩy chúi về phía trước, nhưng Benny thì chỉ cười hào sảng.

Elliot vừa xoa lưng vừa cười gượng theo. Anh từng nghĩ sẽ nghỉ việc khi con gái Benny hồi âm, nhưng rắc rối thay, môi trường làm việc ở dinh Teron lại… quá tốt.

Ngày nào cũng như đang sống trong tranh, với khu vườn đẹp đến mức chỉ thấy trong sách mỹ thuật thời bé. Còn cấp trên của anh thì tốt đến mức không thể tưởng tượng được nếu là lúc còn đi làm công chức. Việc nặng Benny đều làm hết, còn Elliot chỉ cần lo vài việc lặt vặt hoặc chuyển lời giúp người khác.

Các đồng nghiệp cũng tử tế đến lạ. Dù trước đây anh cũng được đồng nghiệp nữ yêu quý, nhưng dàn hầu gái ở đây trẻ hơn, hiền hơn và thân thiện hơn nhiều.

Ngay cả “vấn đề lớn nhất” là Đại công tước Teron thì suốt gần một tháng nay anh cũng chưa từng gặp mặt. Còn quản gia Henderson — người nghiêm khắc không chịu nổi — cũng biến mất từ sau ngày đầu tiên.

Nếu vậy thì… cứ tiếp tục làm ở đây cũng chẳng sao, nhỉ?

Khi Elliot bắt đầu âm thầm nghĩ vậy, quen dần với sự an nhàn mà công việc này đem lại, thì…

“Chú Benny ơi, có cô này tìm chú nè, chú quen không?”

Dave, người hầu, dắt theo một người phụ nữ lạ bước vào vườn. Đó là một cô gái cao, ăn mặc tồi tàn, một tay xách vali nhỏ, tay còn lại cầm mảnh giấy nhăn nhúm.

“… Rachel?”

Benny trố mắt nhìn, không thể tin vào mắt mình.

“Cha ơi!”

Cô gái cao lớn — Rachel — òa khóc rồi lao vào lòng Benny.

“Sao lại ra nông nỗi này? Con làm gì ở đây vậy? Ăn mặc thế này ai chẳng tưởng con là ăn mày? Rốt cuộc…”

“Con thấy được bức thư này nên mới tìm đến đây. Nếu không nhờ thư của cha… chắc con chết ngoài đường rồi.”

Rachel vừa khóc vừa đưa tờ giấy cho Benny. Đó là bức thư mà Elliot đã viết giúp cách đây khoảng một tháng. Vừa khóc nấc vì tủi thân và nhẹ nhõm, Rachel vừa quay sang Elliot đang đứng cạnh Benny.

“Là anh ấy sao? Người viết thư giúp cha em?”

Theo câu hỏi ấy, ánh mắt của Benny và Dave đều đổ dồn về Elliot.

Lại nữa… lại là gì đây?

Elliot cảm thấy sống lưng lạnh toát. Chiếc chuông cảnh báo trong lòng anh reo lên.

Có gì đó… đang trật khỏi quỹ đạo rồi.

 

Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Còn tiếp…

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo