Tôi Viết Thư Tình Giúp Ngài Nhé? - Chương 7

Hôm ấy là một ngày mưa tầm tã. Cơn mưa bất chợt khiến đám người hầu lúng túng. 

Những cỗ xe ngựa ngoài trời được phủ bằng vải dày, đồ giặt vội được thu vào bên trong biệt thự, còn buổi huấn luyện chiều tại thao trường cũng bị hoãn.

Tình hình ở vườn thì khá hơn. Benny cười tươi, mang vài chậu cây từ nhà kính ra, đặt dưới mưa để tưới.

Bên trong nhà kính, anh cùng Benny ngồi hong khô người dưới mái che, mắt nhìn ra ngoài trời ảm đạm, mờ sương.

“Cháu con của chú dạo này sao rồi ạ?”

“Nó yếu đi nhiều rồi. Lại còn đang mang thai nữa. Chú bảo nó ở nhà nghỉ ngơi mà.”

Gương mặt bụ bẫm của Benny hiện rõ nỗi lo khi nhắc đến Rachel.

Hóa ra cô con gái Rachel của Benny đã trải qua quãng thời gian vô cùng khổ sở. Chồng cô – một thương nhân – ra khơi sang lục địa bên kia rồi mất tích. Gia đình nhà chồng đổ mọi tội lên đầu cô, và một ngày nọ cô bị đuổi khỏi nhà.

Chỉ mới có cô và chồng biết chuyện cô đang mang thai. Nếu tiết lộ thì có thể mọi chuyện sẽ khác, nhưng Rachel đã mất hết cảm tình với gia đình đó rồi.

Cô không muốn quay về, nhưng không dám nói cho cha biết – sợ ông lo buồn. Cho đến khi cô đã sống tạm tại quán trọ và gặp người đưa thư, nhận được bức thư lẽ ra gửi đến chồng, cô mới đủ can đảm tới đây.

“Nếu không nhờ cháu, Rachel nhà chú có thể đã phải lang thang ngoài đường rồi. Thật lòng cảm ơn cháu.”

Gương mặt rắn rỏi của Benny bật ướt lệ. Ngày nào cô con gái trở về, ông cũng cảm ơn Eliot bao lần, mặc dù anh luôn xua tay từ chối.

“Chú đừng nói vậy. Dù không có phần tái bút đó, chỉ riêng thư của chú thôi thì cô ấy cũng sẽ quay về rồi.”

“Quả nhiên là viết thư hợp với cháu.”

“Thôi đi chú… Ủa?”

Câu đó không phải xuất phát từ Benny dù ông có đồng tình. Eliot nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước vào nhà kính.

Anh ta có mái tóc đỏ như lửa, hình như chải pomade, mặc áo choàng đen kiểu cổ điển theo phong cách phim xưa. Đôi mắt đỏ cũng ẩn sau một nụ cười rạng rỡ. Anh ta phẩy sơ cây dù ướt rồi vuốt mái tóc gọn gàng.

Cravat ren trắng tinh tươm, áo ghi-lê bó sát thêu từng hạt xà cừ; mỗi bước di chuyển là một nét lấp lánh. Một người đẹp trai cực kỳ nổi bật.

Eliot thì nãy giờ ngơ ngác nghĩ: “Mỹ nam chính diện đến vậy à? Chẳng lẽ là Đại công tước Teron? Không đúng rồi, hắn lúc nào cũng đeo mặt nạ.”

Benny vội tháo mũ cúi người chào — đúng phong thái thường dân gặp quý tộc.

Điều ấy khiến Eliot hơi khó chịu, vì dù gì anh vẫn sinh ra trong xã hội Nho giáo, quen kiểu đúng mực phải cúi đầu.

Khi anh nhìn người đó với ánh mắt không hài lòng, hắn bật cười lớn, dựa dù vào tường nhà kính.

“Cổ vẫn cứng đờ như xưa nhỉ, nhà văn của tôi.”

Rồi nụ cười tan biến.

“Nhưng này…”

Đôi mắt đỏ ấy bỗng trở nên sắc lạnh.

“Chúng ta cần nói chuyện, Elliot Brown.”

“…Hả?”

Đó là dấu hiệu chẳng lành.

Benny có vẻ ngạc nhiên khi biết Eliot quen mặt với quý tộc tưởng như lâu lắm rồi — rồi ông khen khẽ và nhanh chóng rời đi. Eliot thì thầm tự nhủ: “Tôi không quen người này… Không biết luôn…”

Anh vừa định phản đối thì mỹ nam đó tiến lại gần, nụ cười vẻ hài lòng hiện rõ.

“Thư thì dở dang, tin nhắn bị bỏ, ghé nhà thì không gặp. Tôi chưa bao giờ chăm chút cho cô gái nào như thế này cả, nhà văn à…”

Thư? Con gái? Eliot chợt nhận ra: đây là Jenewyn Toulion — nhân vật khét tiếng trong nguyên tác. Một gã đào hoa, chẳng ngại rủ bất cứ ai vào giường mình.

Anh đã từng nhờ Elliot viết thư tình cho Loren; lúc say thì bị Elias phát hiện. Nhưng Eliot đã từ chối mọi việc sau khi nhận việc mới.

“Xin lỗi thật, thưa quý khách, nhưng tôi đã dừng viết thư được một tháng rồi~”

Eliot cảm thấy mình bị oan; nếu gian nan thì khách đáng lẽ đến sớm rồi, giờ mới tới là ko chấp nhận được.

“Nhà văn à? Nghĩ là kiểu bỏ việc nói một câu là xong?”

Một kẻ viết thuê đã hết thời, lại chỉ là dân thường và người làm thuê, nói “tôi không làm nữa” thì chủ nhân quý tộc cũng chẳng có lý do gì để phải nghe theo cả.

Bảo làm thì phải làm.

Đó là quy tắc ngầm nhưng tuyệt đối giữa quý tộc và thường dân.

Nghĩ cho kỹ thì, cũng chẳng cần phân biệt đây là thế giới nào hay thế giới nào. Khi còn là Lim Seong-sik, anh cũng từng bị quy tắc ấy đè đầu cưỡi cổ như một nguyên lý sống vậy.

Bố mẹ, thầy cô, cấp trên, tiền bối, khách hàng – nếu người trên bảo làm thì phải làm.

Trong lòng Elliot, một cảm giác cam chịu quen thuộc dần trỗi dậy.

“Với lại, cậu bỏ viết thuê rồi lại đi làm hầu cho Đại công tước Teron à? Sao? Cuối cùng cũng muốn trả thù rồi hả?”

Genewin đảo mắt nhìn quanh nhà kính rồi nói như chế nhạo. Mặt Elliot lập tức tái mét.

“Tr, trả thù gì chứ! Không phải vậy đâu!”

Cái thằng này nói mấy câu nguy hiểm thật đấy.

Nó là kiểu câu mà chỉ người không biết cái kết thảm của màn “trả thù” của Elliot nguyên tác – El Black – mới có thể thốt ra được.

Và Genewin nhận ra vẻ mặt ấy của Elliot là cơ hội.

“À, đúng rồi. Cậu thay tên rồi nhỉ. Từ El Black thành Elliot Brown. Chắc Đại công tước Teron vẫn chưa biết có một con chuột chui vào địa phận của mình à?”

Chuẩn không cần chỉnh.

Nhưng kể cả có biết, cũng chẳng rõ liệu đại công có để tâm đến sự tồn tại của Elliot không. Trong nguyên tác, lý do duy nhất đại công giết El Black chỉ vì hắn là thằng đàn ông mà Loren để mắt tới. Elliot không nghĩ là Teron còn nhớ nổi quá khứ khi hắn đã đạp El Black xuống bùn.

Dù vậy, Elliot vẫn không thể không để tâm đến diễn biến của nguyên tác. Vì để sống sót, anh cần chuẩn bị thật kỹ.

“Dạo này đại công tước đang ở lại đây đúng không? Vì đang trong kỳ đình chiến mà.”

Giọng Genewin chứa đựng một sự đùa cợt ngây ngô, kiểu như một đứa trẻ con xé cánh chuồn chuồn hoặc dẫm chết con kiến vì tò mò.

“Dù tôi là đứa con bị chối bỏ, thì vẫn là con trai nhà Hầu tước Tullion. Nếu tôi xin yết kiến, đại công tước chắc cũng sẽ tiếp đấy nhỉ?”

Một khách hàng dọa dẫm. Hoàn toàn xứng đáng vào danh sách đen.

Elliot gượng gạo nặn ra một nụ cười, chỉnh lại tư thế ngồi.

Thấy Elliot mỉm cười, Genewin tưởng rằng mình đã nắm thóp được anh. Hắn liền đổi sang đưa cà rốt thay vì cây gậy.

“Cậu sống được với đồng lương của một kẻ hầu hạ à, nhà văn? Nhìn người gầy như này, chắc cần tiền lắm nhỉ?”

Hắn vòng một tay ôm lấy eo Elliot và hỏi. Cách nói chuyện chẳng khác gì mấy tên lưu manh ve vãn con gái.

Thực ra, nếu cố gắng thì Elliot cũng có thể viết được. Vì anh đã đọc nguyên tác. Trong tiểu thuyết cũng có đề cập sơ qua đến mối quan hệ của Genewin với phụ nữ, nên Elliot biết El Black ngày xưa viết thư thế nào.

Hơn nữa, Genewin là kiểu người hào phóng, tiêu tiền không tiếc tay. Trong truyện còn nói rõ hắn trả thù lao khá hậu hĩnh. El Black từng nhận số tiền đó bất đắc dĩ, rồi vì cảm thấy ghê tởm và nhục nhã mà đã ném hết vào rượu chè.

“Năm cô gái đang trông chờ tác phẩm tiếp theo của cậu đấy. Mỗi lần gặp tôi là họ lại hỏi bao giờ cậu viết thư tiếp. Cậu vẫn làm tốt mà, chỉ cần tiếp tục như vậy thôi.”

Chỉ cần viết mấy câu ngu ngốc nhưng ngọt ngào, lãng mạn là được. Lời thì thầm như ác quỷ ấy khiến tai trái của Elliot nóng ran.

“Khách hàng Genewin Tullion.”

Elliot ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hắn.

“Việc qua mặt anh trai của ngài khó đến vậy sao?”

“…Cái gì?”

Gương mặt Genewin cứng đờ. Đồng tử đỏ rực của hắn rung lên không chốn bấu víu.

Một lần nữa phải nói lại, Elliot đã đọc nguyên tác. Nghĩa là anh biết điểm yếu chí mạng của Genewin. Một bí mật mà ngoài hắn ra, không ai hay biết.

“Có vẻ sự giám sát và bạo hành từ thiếu hầu tước Tullion lại trở nên nghiêm trọng rồi nhỉ.”

“C–Cậu… sao cậu biết chuyện đó…”

Genewin giật bắn người như chạm vào ấm nước đang sôi. Bản năng khiến hắn đảo mắt quanh nhà kính, xem có sát thủ nào mà anh hắn phái đến không.

Anh trai. Đó chính là điểm yếu của Genewin.

 

Cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com. Vui lòng đọc tại website chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

 

Còn tiếp…

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo