Hà Ngôn Từ luôn dịu dàng che chở tôi, người ngoài đều nói tôi là bảo bối trong lòng anh ấy.
Tôi sinh ra đã yếu ớt, bệnh tật triền miên. Anh ấy cẩn thận chăm sóc tôi, bất chấp áp lực từ trưởng bối, vẫn kiên quyết muốn cưới tôi.
“Cưới cô ta ư? Sao tôi có thể rước một kẻ bệnh tật như vậy về nhà, còn trẻ đã phải làm góa phụ sao?”
Một lần say rượu, anh ta buột miệng nói với bạn bè.
“Cô ta chẳng qua chỉ là cái cớ. Có cô ta làm đối tượng so sánh, tôi đưa ra yêu cầu cưới Vũ Từ, ông già chắc chắn sẽ cân nhắc và không phản đối nữa.”
Lúc đó, tôi vẫn đang cầm trên tay tờ thông báo bệnh nguy kịch từ bác sĩ, để mặc nó rơi xuống đất.
Tôi khẽ cười thê lương—giờ không cần lo anh ta sẽ đau lòng nữa rồi.